Tô Vũ cùng Bạch Phong đều phiền muộn.
Tô Vũ mở miệng: "Sư bá, vậy ý của ngài là, bây giờ chúng ta tiếp tục làm rùa rút cổ à?"
"..."
Trần Vĩnh nhìn hắn, không nhịn được cười mắng: "Ngươi đang chỉ cây dâu mắng cây hòe à?"
Tô Vũ: "..."
Ủy khuất quá! Ta không có mà!
Ta chỉ là cảm thấy biệt khuất quá mà thôi.
Trần Vĩnh lại nói: "Không cần co đầu rút cổ, kỳ thật chuyện này không quan hệ nhiều đến chúng ta, dù đối phương thật sự tồn tại, thứ kẻ đó quan tâm không phải chúng ta, mà là sư phụ và Liễu sư bá!"
Trần Vĩnh thở hắt ra: "Liễu sư bá kế thừa thần văn, chỉ sợ cũng là đối tượng bị để ý! Cho nên Liễu sư bá vẫn luôn kín tiếng, đó lại là chuyện tốt!"
Trần Vĩnh bỗng nhiên nói: "Nhưng mà, bây giờ Liễu sư bá đã đột phá Đằng Không!"
Tô Vũ nhìn y, vội vàng nói: "Ý của ngài là?"
Trần Vĩnh vuốt huyệt thái dương, thở dài: "Kỳ thật trước đó ta đang suy nghĩ một vấn đề, Liễu sư bá đột phá, Vạn Tộc giáo tập kích Nam Nguyên đến cùng là vô ý hay là cố ý, hay là có người mượn cơ hội quan sát sư bá!"
Tô Vũ nháy mắt mấy cái, nghĩa là sao?
Nói như vậy, Nam Nguyên bị tập kích có khả năng có ẩn tình!
Bạch Phong cảm thấy ngoài ý muốn: "Có sao? Phiền toái lần đó ta biết tin thì lập tức chạy tới..."
Trần Vĩnh nhìn anh chằm chằm, nói: "Ngươi tới trễ! Sau khi sư bá đột phá, ngươi mới tới!"
"Không đúng, ta ra roi thúc ngựa, gần như không ngừng nghỉ chút nào!"
Bạch Phong giải thích: "Sau khi sư bá gửi tin cho học phủ, ta lập tức xuất phát, trên đường không hề ngừng lại!"
Trần Vĩnh thản nhiên nói: "Có lẽ thời gian ngươi di chuyển cũng nằm trong kế hoạch, trước đó, Vạn Tộc giáo đã phát động!"
"Không thể nào."
Bạch Phong kinh ngạc: "Chuyện này... không phải ngoài ý muốn ư?"
"Ngoài ý muốn hay là cố ý, ai có thể nói rõ chứ?"
Trần Vĩnh thì thào một tiếng, chậm rãi nói: "Không nói đến sư bá bên kia, chỉ xét riêng học phủ gần đây cũng cho ta cảm giác gió nổi mây phun! Ta luôn cảm thấy có một bàn tay lớn đang điều khiển tất cả, Trịnh Ngọc Minh bị phế, Đơn thần văn nhất hệ tăng cường độ áp chế chúng ta, kể cả Đại Chu phủ bên kia, thiên tài Đơn thần văn nhất hệ khiêu chiến các phương... đều là tạo áp lực cho chúng ta, áp lực rất lớn, khiến chúng ta không thở nổi!"
Trần Vĩnh thở dốc: "Một bàn tay lớn đang thúc đẩy chúng ta, muốn chúng ta bùng nổ! Ta không biết là có ý gì, là vô ý hay cố ý, có phải người kia hay không, hay là những người khác, ta luôn cảm thấy, bây giờ chúng ta đang đứng trên rìa núi lửa!"
"Có người thúc đẩy ư?"
Tô Vũ nhíu mày, ai?
Vô Địch phản đồ ư?
Hay là người khác?
Ép đa thần văn nhất hệ bùng nổ ư?
Vì sao?
Mình xuất hiện là ngoài ý muốn, hẳn là đối phương không hứng thú tính toán mình, nghĩ vậy, Tô Vũ vội hỏi: "Sư tổ không sao chứ? Còn có, Liễu lão sư bên kia sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
Nếu thật sự có người tính kế, mục đích không phải là ba người bọn họ.
Vậy sẽ là hai người khác!
Trần Vĩnh lắc đầu, "Sư tổ ngươi thì không cần quá lo lắng, then chốt vẫn là Liễu sư bá, nhưng sư bá ở Nam Nguyên nhiều năm, trong tình huống bình thường sẽ không rời Nam Nguyên, ở đó có người dõi theo sư bá, dĩ nhiên trong tình huống bình thường sẽ không có ai động đến sư bá..."
"Vậy thì tốt!"
Tô Vũ an tâm. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu có người nhìn chằm chằm Liễu lão sư, thế vì sao khi Vạn Tộc giáo tập kích Nam Nguyên, không ai nhúng tay?"
Trần Vĩnh cười khổ: "Theo dõi sư bá không có nghĩa là sẽ giúp sư bá, rõ chưa?"
"Ồ!"
Tô Vũ hiểu, nói là theo dõi, không bằng nói là giám sát, dù sao Liễu Văn Ngạn chết hay không cũng không quan trọng.
Chẳng qua là cần theo dõi mà thôi!
Tô Vũ không ngờ trong chuyện này còn có nhiều vấn đề như vậy, xem ra ngay từ đầu Trần Vĩnh cũng không định nói cho bọn họ.
Bây giờ nói ra, Tô Vũ cũng đại khái hiểu ý tứ của y.
"Vậy ý của sư bá là nên bảo trì trạng thái trước đó, tiếp tục điệu thấp ư?"
Hiện tại hắn hoài nghi, có phải Hồng Đàm và Trần Vĩnh luôn cố ý giả vờ làm rùa rút cổ hay không, cho nên không ra mặt làm gì cả? Dù đã bị áp chế đến mức sắp không có cách nào sinh tồn!
Trần Vĩnh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Ngươi là người mới, nếu ngươi muốn quậy thì quậy đi! Tùy ngươi nghịch, dù sao cũng tốt hơn chúng ta bị hành hạ, nhưng những chuyện nói ra hôm nay, ngươi phải quên đi! Còn nữa, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sư tổ ngươi dù trở về thì cũng không ra mặt giải quyết cái gì đâu."
Trần Vĩnh lại hít sâu một hơi: "Tự ngươi xử lý đi, có lẽ... trốn tránh mãi cũng không phải biện pháp, ngươi thử mạo hiểm, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, nhưng sư bá nhắc nhở ngươi, phải cẩn thận!"
Tô Vũ gật đầu, quả nhiên, biết càng nhiều càng nguy hiểm!
Lần sau đừng nói cái gì cho ta biết!
Để cho ta vô tri không tốt sao?
Ta biết chuyện rồi, giờ hơi sợ nè.
Thật là, nhiều năm như vậy lão sư ta còn không biết, sư bá sao lại nói với ta chứ!
Hắn quay đầu nhìn Bạch Phong, hiện tại Bạch Phong cũng đang tự hỏi vấn đề này, anh bỗng nói: "Sư huynh, ngươi có ý gì, vì sao năm đó không nói cho ta, hôm nay tiểu tử này gặp rắc rối ngươi mới nói?"
Trần Vĩnh chậm rãi nói: "Bởi vì... Ngươi không giỏi gây chuyện bằng hắn!"
Chỉ đơn giản như vậy thôi!
Mặc dù Bạch Phong ngươi không phải loại lương thiện, nhưng tất cả còn nắm trong lòng bàn tay, đồ đệ ngươi... mặc kệ ba ngày, hắn có thể chọc thủng trời học phủ!
Tự ngươi nhìn xem!
Mới tới học phủ được hai tháng, hắn đã làm gì?
Tính kế Đơn thần văn nhất hệ thành cái dạng gì?
Hiện tại đắc tội cả Chu Minh Nhân Sơn Hải đỉnh phong, Chu Minh Nhân vốn chỉ để người phía dưới xử lý Tô Vũ, hiện tại chắc ông ta đã có ấn tượng rất sâu sắc với Tô Vũ rồi!
Mấy lời y nói hôm nay cũng có mục đích hù dọa Tô Vũ, khiến cho hắn thành thật một chút, bằng không thì tất cả mọi người đều không chịu nổi.
Bạch Phong ngượng ngùng!
Đừng xem thường ta thế chứ?
Cảm thấy ta không gây nên chuyện gì ư?
Cứ chờ xem!
Chờ ta lấy ra thiên phú thần văn, lúc đó không phải là chuyện của một học phủ nữa, mà cả Nhân Cảnh, cả chư thiên vạn giới đều sẽ cảm thấy Bạch Phong ta có làm nên chuyện hay không!
Bạch Phong ta không bằng học sinh của mình ư?
Đương nhiên Bạch Phong biết, nếu thật sự công bố chuyện này có lẽ cũng là phiền toái lớn.
Thành quả nghiên cứu của Ngũ Đại năm đó không phải là thứ này ư?
Dù sao nghiên cứu kỹ năng thiên phú tinh huyết được căn cứ từ một chút tư liệu còn sót lại của Ngũ Đại, không thì Hồng Đàm cũng sẽ không một mực nghiên cứu cái này.
Chờ ta lấy ra thiên phú thần văn, lúc đó không phải là chuyện của một học phủ nữa, mà cả Nhân Cảnh, cả chư thiên vạn giới đều sẽ cảm thấy Bạch Phong ta có làm nên chuyện hay không!
Bạch Phong ta không bằng học sinh của mình ư?
Đương nhiên Bạch Phong biết, nếu thật sự công bố chuyện này có lẽ cũng là phiền toái lớn.
Thành quả nghiên cứu của Ngũ Đại năm đó không phải là thứ này ư?
Dù sao nghiên cứu kỹ năng thiên phú tinh huyết được căn cứ từ một chút tư liệu còn sót lại của Ngũ Đại, không thì Hồng Đàm cũng sẽ không một mực nghiên cứu cái này.