Tất cả xảy ra quá nhanh.
Từ khi Tô Vũ lên đài đến khi Chu Minh Nhân xuất hiện mang Trịnh Ngọc Minh đi đều nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.
Lăng Vân cửu trọng, Sơn Hải nhất trọng, còn có Vạn Thiên Thánh đều ra tay.
Vị tân tấn Các lão Trịnh Ngọc Minh trực tiếp bị trọng thương, mọi người rung động trước sự mạnh mẽ của Vạn Thiên Thánh, cũng kinh ngạc trước sự quả quyết của ông. Ông không chút do dự, trực tiếp ra tay đánh Trịnh Ngọc Minh trọng thương.
Trịnh Ngọc Minh còn chưa ra tay đâu.
Khí thế biến mất.
Vạn Thiên Thánh, Chu Minh Nhân đều biến mất.
Trần Vĩnh bị đám Các lão dò xét đến tê cả da đầu, y lôi kéo Ngô Gia, nhìn thoáng qua Tô Vũ trên lôi đài, ra hiệu ý chỉ Tàng Thư các, sau đó liền mang Ngô Gia chạy trước.
Nếu không chạy, y cảm thấy mình sẽ bị người xung quanh nhìn chằm chằm đến đổ máu mất.
Ta thật sự không cố ý mà!
Ta là người thành thật mà!
Trần Vĩnh không nhịn được mà phải chạy, chủ yếu là vì câu nói vô tình của vị học viên nào đó "Trịnh Ngọc Minh có khả năng chỉ là tới đón người" quá có lực sát thương đối với y.
...
Tất cả yên tĩnh.
Dù là học viên hay là nghiên cứu viên, hiện tại đều chủ động xem như không thấy một màn vừa rồi.
Dính đến mấy vị Sơn Hải Lăng Vân, có rất nhiều thứ không thể chỉ nhìn bề ngoài, bọn họ cũng không rõ ràng tình huống cụ thể, không tiện nói nhiều.
Sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào Tô Vũ, mang theo cảm xúc phức tạp.
Tô Vũ cũng rất rung động, nhưng giờ phút này hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, thỏ chết hồ bi... Trong đầu hắn chỉ hiện ra mỗi cụm từ đó.
Hắn lo lắng Trịnh Ngọc Minh rớt đài sẽ khiến người khác cảm thấy thỏ chết hồ bi, từ đó liên luỵ đến Đa thần văn nhất hệ.
Thậm chí mấy vị Các lão sẽ vì vậy mà vô cớ oán hận Đa thần văn nhất hệ!
Hắn chưa kịp nghĩ nhiều, gần như là phản ứng theo bản năng, bất giác Tô Vũ đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt ảm đạm nửa quỳ trên mặt đất, bộ dáng cực kỳ kinh hãi!
Dường như hắn bị cỗ khí thế Sơn Hải hù dọa mà kinh sợ!
Dường như vừa rồi mới có luồng sát khí ngút trời lướt qua!
Đa thần văn nhất hệ là người bị hại, hắn là người bị hại, phủ trưởng là vì duy trì quy củ nên mới ra tay!
Giờ khắc này Tô Vũ không còn dáng vẻ thong dong nữa.
Nhưng các học viên thấy bộ dáng hắn như vậy đều không hề có ý coi thường, bọn họ đột nhiên hiểu ra, hóa ra vừa rồi Tô Vũ thật sự có nguy hiểm tính mạng.
Trịnh Các lão điên thật rồi!
Vì một học sinh, lại dám phá hỏng quy củ học phủ trước mặt mọi người, nếu không có Trần Vĩnh, có khả năng Tô Vũ đã mất mạng rồi.
Cảm giác thương cảm Trịnh Các lão vừa xuất hiện lập tức hoàn toàn biến mất!
Tất cả học viên chỉ có một ý niệm trong đầu!
Quy củ không thể phá!
Một khi quy củ phá, học viên thiên tài đều sẽ bị Các lão cường thế ám sát, như vậy Văn Minh học phủ còn an toàn sao?
Lúc ấy còn tranh Bách Cường bảng nữa sao? Mọi người cứ xem hậu trường có cứng hay không là được!
Đây chính là chuyện dính đến lợi ích bản thân, kẻ cả hậu duệ và môn đồ của cường giả Sơn Hải đều cẩn tuân một câu —— theo quy củ!
Quy củ không phải là để hạn chế bọn họ, mà là để bảo vệ bọn họ.
Dù là người Đơn thần văn nhất hệ thì cũng hiểu, tại học phủ, nhất định phải quân thủ quy củ.
Thứ này có khả năng cứu mạng ở thời khắc mấu chốt.
Nếu hôm nay Trịnh Ngọc Minh dám hạ tử thủ với Tô Vũ, vậy thì mai kia Hồng Đàm trở về sẽ dám hạ tử thủ với bọn họ, quy củ ngàn vạn không thể đánh phá, bằng không sẽ là tai hoạ ngập đầu.
Lúc này có người âm thầm vui mừng, cảm thán may mà phủ trưởng ra tay.
Trịnh Các lão chắc không phải tu luyện có vấn đề, ý chí lực hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma đó chứ?
Trong học phủ, loại tình huống này xuất hiện không ít.
Có người thấp giọng nói ra suy đoán này: "Chẳng lẽ Trịnh Các lão tu luyện nhầm đường, tẩu hỏa nhập ma ư?"
Bất kể sự thực là gì, hiện nay chắc chắn phải khẳng định là đúng!
Bằng không, một vị Các lão ra tay với học viên sẽ gây ra ảnh hưởng quá lớn.
Mà nếu không phải ra tay với học viên, Vạn Thiên Thánh ra tay với Các lão cũng có ảnh hưởng quá lớn.
Đây là cái cớ tốt nhất!
Sau đó, trong hư không có thanh âm Các lão truyền đến: "Trịnh Ngọc Minh Các lão tu luyện ý chí lực xuất hiện biến cố, biển ý thức rung chuyển! Phủ trưởng đã trừng phạt, trợ giúp Trịnh Các lão loại bỏ ý chí lực hỗn loạn, việc này dừng ở đây!"
Thanh âm biến mất.
Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, bất kể có phải hay không, giờ khắc này chân tướng là Trịnh Ngọc Minh tẩu hỏa nhập ma!
...
Lời vừa dứt, vô số người thoải mái.
Mặc kệ là thật hay giả, tất cả mọi người đều đã buông lỏng, không ít học viên cảm khái nói: "Tẩu hỏa nhập ma ư, khó trách! Con đường tu luyện thật quá hung hiểm, dù đến Sơn Hải rồi cũng không thể tránh được!"
"Đúng vậy, ta biết ngay mà, hi vọng Trịnh Các lão sớm ngày khôi phục!"
"..."
Mọi người chúc phúc Trịnh Các lão một hồi, hi vọng ông sớm ngày khỏe mạnh.
Lúc này, Tô Vũ chậm rãi đứng lên.
Hắn nhìn thoáng qua Hoàng Khải Phong vẫn còn đang hôn mê, Tô Vũ không nói gì thêm nữa, quay đầu nhìn về phía Triệu Minh nói: "Lão sư, trị cho hắn một cái đi, đừng để gã chết thật!"
Triệu Minh liếc mắt nhìn hắn, ngươi không biết xấu hổ à mà còn nói ra lời ấy?
Vừa rồi làm ta sợ muốn chết!
Hôm nay là ngày quỷ gì vậy, nhất kinh nhất sạ, y suýt không chịu nổi rồi.
Triệu Minh không nhiều lời, trong tay xuất hiện bạch quang, bạch quang rơi vào thân thể Hoàng Khải Phong, tứ chi đứt gãy không chảy máu nữa, xương cốt hình như cũng đang lành lại.
Nhưng ý chí lực bị trọng thương, dù cho tứ chi khôi phục, Hoàng Khải Phong cũng phải nằm mấy tháng.
Gã bị thương còn nghiêm trọng hơn Ngô Gia một chút!
Triệu Minh liếc nhìn Tô Vũ, đúng là ăn miếng trả miếng!
Đa thần văn nhất hệ có cái tên này không biết là phúc hay là họa, tối thiểu sau ngày hôm nay, Đơn thần văn nhất hệ sẽ rất quan tâm tiểu tử này đây, kế tiếp, vở kịch mới sắp mở màn rồi.
Trên Bách Cường bảng, Hoàng Khải Phong chỉ xếp hạng 71 mà thôi.
Đơn thần văn nhất hệ lên trên nữa còn có mấy người, thậm chí trong mười vị trí đầu cũng có.
...
Tô Vũ đi xuống lôi đài.
Hoàng Khải Phong được người Đơn thần văn nhất hệ mang đi, một vị Lăng Vân bay tới mang gã rời khỏi.
Lần này không bùng nổ khí thế, cũng không nhìn Tô Vũ, một màn vừa mới kết thúc, có quỷ mới biết nếu lúc này khí thế bùng nổ còn có thể bị hiểu lầm hay không.
Hai hệ đơn thần văn và đa thần văn giao phong nhiều năm, lần này xem như bị thiệt lớn.
Học viên thiên tài bị trọng thương, Các lão bị trọng thương, phủ trưởng tự mình ra tay, là cảnh cáo hay là vì quy củ, không ai biết rõ.
Mà phủ trưởng còn cường đại đến mức đáng sợ, cùng là Sơn Hải, tuy một người là đỉnh phong, một người chỉ mới vào, nhưng chênh lệch quá xa, Trịnh Ngọc Minh còn chưa kịp nói lời nào đã bị đánh trọng thương.
"Tô Vũ!"
Lúc bấy giờ, có vài người còn đang suy nghĩ chuyện ban nãy, có vài người lại đã bỏ qua.
Vạn Minh Trạch bước ra một bước, trong mắt mơ hồ bốc lên chiến ý, cậu khẽ quát một tiếng, hấp dẫn không ít người chú ý.
"Ngươi rất mạnh!"
Vạn Minh Trạch nhìn về phía Tô Vũ, lớn giọng tuyên bố: "Nhưng chúng ta sẽ không sợ, chúng ta chỉ hi vọng ngươi cường đại hơn, mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể làm chúng ta tràn ngập đấu chí!"
Lần này Vạn Minh Trạch không khiêm tốn nữa, cậu đạp đất vọt lên, hạ xuống lôi đài!
"Học trưởng hạng 93, lên đài chiến một trận đi!"
Hạng 91 là Trịnh Vân Huy, 92 là Vương Bằng đã bị gã hạ gục.
Vương Bằng đã bại một lần, Vạn Minh Trạch không khiêu chiến nữa, cậu để mắt tới người hạng dưới.
Vạn Minh Trạch nhìn về phía Tô Vũ, lớn giọng tuyên bố: "Nhưng chúng ta sẽ không sợ, chúng ta chỉ hi vọng ngươi cường đại hơn, mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể làm chúng ta tràn ngập đấu chí!"
Lần này Vạn Minh Trạch không khiêm tốn nữa, cậu đạp đất vọt lên, hạ xuống lôi đài!
"Học trưởng hạng 93, lên đài chiến một trận đi!"
Hạng 91 là Trịnh Vân Huy, 92 là Vương Bằng đã bị gã hạ gục.
Vương Bằng đã bại một lần, Vạn Minh Trạch không khiêu chiến nữa, cậu để mắt tới người hạng dưới.