Vị trọng tài đứng một bên hóng náo nhiệt không ngại gây ra chuyện lớn, nghe Tô Vũ hỏi thì liền cười ha hả đáp: "Đánh tàn phế gã mà không cần phụ trách? Đơn giản thôi. Trước tiên ngươi tiến vào hạng 80, sau đó có quyền khiêu chiến gã, rồi ký khế ước sinh tử, người nào đánh tàn phế đối phương đều không cần phụ trách! Dĩ nhiên, khế ước sinh tử cũng có chút phiền phức, cần phải có lão sư của song phương ký tên để tránh cho đám tiểu tử các ngươi làm loạn!"
Dứt lời, vị trọng tài này lại hớn hở châm thêm dầu vào lửa: "Còn có một loại biện pháp nữa, hai bên các ngươi đều kiên quyết không chịu nhận thua, trừ phi có người đánh ác liệt tới nỗi muốn lấy mạng đối phương, bằng không trước đó ta tuyệt đối sẽ không ra tay ngăn cản!"
"Hai ngươi nếu như cừu hận đối phương đến thế, vậy thì cứ làm theo cách sau đi, vừa không tổn hại tới tính mạng, lại vừa đơn giản hơn lập khế ước sinh tử nhiều."
Cái tên này, rõ ràng là chỉ hận không nháo được chuyện càng lớn hơn.
Đúng lúc đó, từ đằng xa, bỗng có mấy người đạp không mà tới.
Có một vị lớn tiếng quát: "Triệu Minh! Nói hươu nói vượn cái gì, ai bảo ngươi giật dây học viên chiến sinh tử hả?"
Vị trọng tài được gọi là Triệu Minh không hề để tâm, cười nói: "Ta giật dây khi nào? Hai người bọn họ muốn đấu, đây không phải là sự tình được học phủ cho phép sao? Chẳng lẽ ta còn phải đi ngăn cản? Ta chỉ là tới kiếm thêm chút thu nhập thôi, nói mấy câu cũng không được à?"
Người tới không thèm để ý tới y.
Đối phương rất trẻ trung, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng chừng 30 tuổi, tầm cỡ Bạch Phong.
Người nam tử này mặt như đao gọt, sắc nét xen lẫn một chút lạnh lùng.
Anh quay sang nhìn về phía Tô Vũ, quát một câu: "Tập trung rèn luyện bản thân là được, đánh nhau vì thể diện có ý nghĩa gì sao?"
Nói xong, lại trừng mắt với Hoàng Khải Phong, "Bài danh cao không phải là để ngươi chủ động đi khiêu chiến với người xếp hạng thấp hơn mình, học năm năm ở đây rồi mà còn không hiểu quy củ?"
Hoàng Khải Phong nhíu mày, thản nhiên đáp: "Đều là học viên Bách Cường, chỉ cần Tô Vũ không có ý kiến thì cái này cũng không trái với quy định a? Huống chi, ta chỉ nói là bí mật luận bàn, cũng không phải tranh hạng trên Bách Cường bảng."
Thanh niên nghiên cứu viên quét mắt nhìn gã một cái, không đáp lời mà lại nhìn qua chỗ Tô Vũ, nhắc nhở: "Tiếp tục khiêu chiến Bách Cường bảng đi, những chuyện không liên quan thì đừng dây dưa vào đây."
Tô Vũ tuy rằng không biết đối phương là ai, bất quá cũng cảm nhận được một chút thiện ý.
Có điều hắn đã sớm muốn đối phó Hoàng Khải Phong, một mực nghẹn cho tới hiện tại, bây giờ luyện thành võ kỹ thì mới dám lên lôi đài, vất vả suốt tháng qua không phải là vì ngày hôm nay sao?
Tô Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi đáp: "Tạ ơn lão sư! Thế nhưng ta và gã ân oán rõ ràng! Đơn thần văn nhất hệ nhiều lần khi nhục chúng ta, tự mình luận bàn thì không cần thiết, ta không muốn cùng hạng người như gã luận bàn. Ta muốn khiêu chiến gã. Nếu hiện tại không được, vậy trước hết ta đây liền khiêu chiến học viên từ hạng 81 đổ lại, nếu ta thắng, tự nhiên có khả năng khiêu chiến Hoàng Khải Phong, có đúng không?"
Dứt lời, Tô Vũ cất cao giọng hô lên: "Xin hỏi, Lưu Hạ học trưởng có ở đây không? Ngày khai giảng, học trưởng đã nói sẽ ở Bách Cường bảng chờ ta, hôm nay Tô Vũ muốn khiêu chiến học trưởng, học trưởng đồng ý tiếp nhận chứ?"
"Lưu Hạ!"
Không ít người lần nữa kinh hô.
Tiểu tử Tô Vũ này có phải bị Hoàng Khải Phong chọc giận đến nỗi khó thở công tâm rồi hay không?
Chẳng lẽ hiện tại hắn muốn khiêu chiến Lưu Hạ trước, sau đó lại đi khiêu chiến Hoàng Khải Phong?
Lưu Hạ xếp hạng 84 ở trên Bách Cường bảng, cũng là một kẻ có thực lực.
Hoàng Khải Phong cười lạnh, "Có ý tứ! Hết sức tự tin a! Tô Vũ, ta sẽ để mắt tới ngươi, ta chờ ngươi thắng Lưu Hạ rồi lại tới tìm ta, nếu như thua... Vậy thì phế vật như ngươi đúng là không có tư cách cùng ta giao thủ!"
Tô Vũ bình thản đáp trả: "Phế vật? Học sinh của Sơn Hải cảnh, nhập học đã năm năm, ai là phế vật thì trong lòng của kẻ đó không tự biết sao? Giữa sân trường có nhiều học trưởng như vậy, nếu như bọn họ cũng có lão sư là Sơn Hải cảnh thì so ra sẽ kém ngươi? Hài hước! Tốn hao vô số tài nguyên, có Sơn Hải chỉ đạo, nhập học năm năm… Ha ha, nếu ta là ngươi... Ta nên tự phế đi chính mình cho rồi, ngươi nên tự thấy ghét bỏ bản thân vì quá mất mặt, làm liên luỵ tới người khác xấu hổ theo ngươi mới phải!"
Nói xong, Tô Vũ tùy tiện chỉ vào Dương Sa, không ngại châm thêm dầu vào lửa: "Dương học trưởng chẳng qua chỉ là đệ tử của Đằng Không cảnh, huynh ấy còn chưa vào Bách Cường bảng kia kìa. Ngươi thì sao? Quan môn đệ tử của Sơn Hải cảnh, tổn hao tài nguyên của học phủ suốt năm năm trời mà dám chỉ vào ta nói ta là phế vật? Lão sư của ta là Đằng Không, ta mới chỉ nhập học có hai tháng, ta đến từ Nam Nguyên đấy. Hoàng Khải Phong, ngươi chẳng những là súc sinh, mà còn là thằng ngu, học cách sử dụng não một chút đi, không thiệt hại chút nào đâu."
Khí thế của Hoàng Khải Phong bùng nổ, đó là khí thế thuộc về Vạn Thạch cảnh, tốc thẳng vào mặt Tô Vũ và những người đứng gần kề gã.
Ánh mắt lạnh lùng tới dọa người!
Lời Tô Vũ vừa nói đã chuẩn xác đâm thẳng vào nỗi đau của gã.
Tô Vũ cười khẽ, giống như gió mát phất qua mặt, bình tĩnh tự nhiên nói, “Dưỡng Tính đọc sách, nói thì không biết nói, cũng chẳng có đầu óc, ngươi…… xứng làm văn minh sư sao? Ta xấu hổ khi học cùng trường với ngươi, vô duyên vô cớ làm bẩn danh xưng Văn Minh sư!”
"Nếu không phải ta muốn lấy lại công đạo cho sư tỷ của mình, thanh âm như chó sủa của ngươi, ta vốn khinh thường lắng nghe, làm người sao lại đi so đo cùng một con chó điên."
"Nói rất hay!"
Phía dưới, lần nữa có người lớn tiếng hét lên.
Có vài người không dám ra mặt ủng hộ Tô Vũ, nhưng trong lòng lại cảm thấy hết sức thoải mái!
Ngươi có Sơn Hải cảnh là lão sư mà thôi, đổi thành ta có lão sư là Sơn Hải cảnh, hơn nữa còn nhập học năm năm thì chắc chắn còn mạnh hơn ngươi nhiều!
Lâm Diệu, đồ đần.
Dương Sa, tầm thường.
Lưu Hạ... chán không buồn nói tới.
Thiên phú thì cũng tạm, nhưng bị cái đầu óc thiếu gân.
Lưu Hồng chán nản lắc đầu, bất chợt biến mất ngay tại chỗ, gã cũng phải mau chóng đi xem náo nhiệt thôi.
Lâm Diệu, đồ đần.
Dương Sa, tầm thường.
Lưu Hạ... chán không buồn nói tới.
Thiên phú thì cũng tạm, nhưng bị cái đầu óc thiếu gân.
Lưu Hồng chán nản lắc đầu, bất chợt biến mất ngay tại chỗ, gã cũng phải mau chóng đi xem náo nhiệt thôi.