Bạch Phong bây giờ vẫn đang vùi đầu ở trung tâm, đến cùng là anh ta đang nghiên cứu thứ đồ chơi gì?
Vì sao bỗng dưng Tô Vũ lại cảm thấy thứ mà anh ta đang làm đặc biệt cao quý, đặc biệt ngưu bức, đặc biệt trọng yếu?
Thiên phú thần văn của nhân tộc thật sự tồn tại sao?
Thứ bị thiếu sót bên trong biển ý chí mà vẫn chưa có một ai phát hiện, chính là thứ Bạch Phong đang nghiên cứu?
Hoàng lão trông thấy hắn ngẩn người thì hắng giọng một tiếng, đoạn hỏi: "Tô Vũ, nghĩ gì thế?"
"Không có gì!" Tô Vũ vội vàng đáp lời, rất nhanh đã ngượng nghịu cười nói: "Ta đang nghĩ, phủ trưởng đời thứ năm thật uy phong, năm đó thế mà kém chút nữa đã chân chính trở thành Văn Minh sư Vĩnh Hằng đầu tiên!"
"Đó là đương nhiên!" Hoàng lão cảm khái nói: "Ngài ấy quả thật cực kỳ uy phong! Ngươi không từng trải qua giai đoạn năm xưa nên không hiểu, khi đó, chỉ cần một câu của Ngũ đại, các đại học phủ ở Nhân cảnh, các cường giả Văn Minh sư khắp mọi nơi đều vội vàng mà tập hợp!"
"Ngũ đại chỉ cần bảo, ngài ấy muốn Chứng Đạo, Văn Minh sư của các đại học phủ đỉnh cấp liền dồn dập đến đây hộ đạo!"
"Ngươi phải biết, các đại phủ kỳ thật không lệ thuộc vào nhau, ngươi nghĩ xem, bảo Vạn phủ trưởng đi lãnh đạo Đại Chu Văn Minh học phủ, người của Đại Chu Văn Minh học phủ sẽ phản ứng thế nào?"
Hoàng lão phì cười bảo: "Không dùng loạn côn đuổi ông ta đi đã là may."
"Nhưng phủ trưởng đời trước thì khác, năm đó ngài ấy thật sự đã đưa Đại Hạ Văn Minh học phủ đi tới đỉnh phong..."
Nhiếp lão buồn bã chen lời: "Cũng là ngài ấy đã đẩy Đa thần văn nhất hệ vào tuyệt cảnh!"
"..."
Hoàng lão bỗng nhiên có chút tiêu điều!
Đúng vậy, phủ trưởng đời trước đích thật là người đã khiến Đa thần văn nhất hệ bị đẩy vào tuyệt cảnh.
Vô số vị cường giả của Đa thần văn nhất hệ trèo đèo lội suối, không quản trở ngại, dồn dập đến đây vì ngài ấy mà hộ đạo, lực chiến vô địch, đánh chết một vị vô địch... Cuối cùng, lại rơi vào kết quả như vậy!
Đỉnh phong nhờ ông, nhưng xuống dốc cũng là tại ông.
Đa thần văn nhất hệ, từ thời Ngũ đại về sau, liền triệt để suy sụp.
Cảm xúc của Tô Vũ cũng sục sôi, nhịn không được thấp giọng hỏi: "Đa thần văn nhất hệ đã từng huy hoàng như vậy, đánh chết cả cường giả vô địch, chứng minh con đường này cũng không phải là tuyệt lộ, vì sao..."
Vì sao còn gặp phải đãi ngộ như thế?
Tinh thần Hoàng lão thoáng chút sa sút, ông ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Cũng do chính các ngươi thôi, ai bảo các ngươi sau này cường giả càng ngày càng ít! Mấy chục năm qua, cường giả nhất hệ các ngươi dần dần ngã xuống, mấy năm trước, vị Nhật Nguyệt của Đại Minh phủ cũng đã ngã xuống, sau khi ông ấy rời đi thì xem như Đa thần văn nhất hệ các ngươi đã không còn một vị Nhật Nguyệt nào chống lưng nữa."
Đa thần văn nhất hệ 50 năm trước bị trọng thương, những năm qua không người kế tục, chỉ còn sót lại vài vị Nhật Nguyệt, nhưng cũng đều lần lượt vẫn lạc.
Bây giờ, kẻ mạnh nhất chính là Hồng Đàm.
Bất quá hết lần này tới lần khác Hồng Đàm lại say mê nghiên cứu, không chịu ló mặt ra quản sự đời, Đa thần văn nhất hệ không có nhân vật khiêng đỉnh, chẳng khác nào một đàn chim bị chia năm bè bảy mảng, dần dần liền không có tiếng nói gì có giá trị nữa.
Vả lại cường giả đời sau đã không còn một người nào có thể tấn cấp Nhật Nguyệt!
Mà Đơn thần văn nhất hệ, năm đó vốn cũng đã có vài vị Nhật Nguyệt cảnh, sau này thì thêm mấy vị Sơn Hải cảnh cũng tấn cấp lên Nhật Nguyệt, tình thế rực rỡ như mặt trời ban trưa!
Có thể không áp chế không gian sinh tồn của các ngươi được sao?
Tô Vũ trầm mặc một hồi, chần chờ hỏi: "Lão sư, khi phủ trưởng đời thứ năm Chứng Đạo, chẳng lẽ không có vị cường giả nào của Đơn thần văn nhất hệ vì ngài ấy mà hộ đạo sao?"
Vì sao người chết đều là cường giả của Đa thần văn nhất hệ?
"Có thì cũng có, thế nhưng không nhiều." Hoàng lão giải thích, "Cái này không oán người ta được, tính cách của Ngũ đại tương đối ngạo khí! Ngài ấy cảm thấy Nhật Nguyệt của Đơn thần văn nhất hệ còn không bằng Sơn Hải của Đa thần văn nhất hệ, hơn nữa trong thời gian ngài ấy đương nhiệm, Ngũ đại vẫn luôn cực lực mở rộng quá trình đa thần văn dung hợp, mà không phải là phát triển đơn thần văn chi đạo, cho nên vốn dĩ thời điểm đó, mối quan hệ giữa các cường giả đôi bên đã không phải là quá tốt."
Tô Vũ cười khổ!
Xem ra vị Tằng sư tổ này cũng là nhân vật mũi vểnh lên trời a!
Chướng mắt người ta!
Hiện tại thì tốt rồi, những người ngài chướng mắt kia đều đã trở thành cường giả, chỉ khổ cho đám hậu bối chúng ta.
Tranh chấp của mấy chục năm trước, Tô Vũ cũng lười đi nghiên cứu kỹ.
Bất quá Tô Vũ cũng vẫn ôm một chút bất mãn, Tằng sư tổ tuy chướng mắt Đơn thần văn, nhưng chướng mắt thì chướng mắt chứ cũng chưa từng cố ý đi chèn ép, so với hiện tại thì hoàn toàn khác biệt.
Nếu Đơn thần văn nhất hệ đừng chèn ép gì sư môn của bọn hắn, kỳ thật Tô Vũ cũng chẳng thấy có điểm nào đáng oán hận, cứ để mặc cho Đa thần văn tự phát triển, nên tồn hay nên diệt đều là chuyện riêng của bọn họ là được.
Có điều tình hình thực tế lại không được như vậy, có một số việc, cao tầng bên trên đã hành xử quá phận so với năm xưa.
Cùng hai vị lão nhân hàn huyên một hồi, Tô Vũ mới chuẩn bị tiến nhập vào trong bí cảnh.
Hoàng lão không buồn khách khí, hỏi thẳng: "Ngươi có muốn vào luôn từ lối đi khu vực Vạn Thạch không?"
Tô Vũ cười gượng, đáp: "Đừng, ta vẫn còn là Thiên Quân, nên đi theo lối vào khu vực Thiên Quân mới phải!"
Đừng làm rộn!
Ta mới chỉ là Thiên Quân, ta không ngu ngốc nghe lời lão gia tử ngài dụ dỗ đâu, đi từ cửa Vạn Thạch thì phải tốn nhiều tiền hơn, vả lại còn cần phải tích lũy đủ 200 điểm công huân.
Ta vẫn chưa đủ điều kiện.
Ta bây giờ chính là Thiên Quân hàng thật giá thật.
Hoàng lão tức giận mắng: "Nhớ sớm ra ngoài một chút, lần nào ngươi tới ta cũng cảm thấy thua thiệt lớn một đống điểm công huân. Nói đi, lần này ngươi chuẩn bị tu luyện bao lâu? Thật sự chuẩn bị đột phá Vạn Thạch cảnh à?"
"Không!” Tô Vũ lắc đầu, đáp: "Hiện tại ta cảm thấy thực lực của mình còn chưa đủ để tấn cấp! Ta muốn mở ra thêm một vài khiếu huyệt để tu luyện võ kỹ, bằng không thì ta cảm thấy ta không có cách nào cùng những tên kia tranh phong!"
Tô Vũ nhìn về phía Hoàng lão, đoạn nói: "Lão sư, lần trước ngài có nói, kỳ thật chủ yếu chỗ tốt nhất của việc tiến vào bí cảnh là có quan hệ với ý chí lực cùng thần văn, có điều ta đã thử cảm ứng một thoáng, không phát hiện ra được điểm gì khác lạ."
"Tự mình lĩnh ngộ đi!" Hoàng lão đương nhiên sẽ không giải thích, chỉ nhắc nhở hắn, "Nguyên khí bí cảnh quan trọng nhất chính là chữ “Nguyên”, Nạp Nguyên vào cơ thể, Nạp Nguyên quy nhất! Ngươi xem vạn tộc nguyên bản rồi lĩnh ngộ thần văn, và xem ý chí chi văn rồi phác họa ra thần văn… Kỳ thật đều là cùng một dạng!"
"..."
Có ý gì?
Tô Vũ không khỏi rơi vào trầm tư.
Nhiếp lão liếc qua chỗ Hoàng lão bên kia, nhịn không được muốn mắng người, một là ngươi dứt khoát im lặng, hai là ngươi dứt khoát nói thẳng, ra vẻ thần thần bí bí làm gì.
Thấy Tô Vũ còn đang nhíu mày suy nghĩ, Nhiếp lão thở dài, nói: "Còn nghĩ gì thế, cái gọi là nguyên khí bí cảnh, chủ thể chính là một chữ "Nguyên", quan sát thần văn hay quan sát ý chí chi văn đều giống nhau, không nhất định phải lĩnh ngộ được thần văn từ bên trong bản ý chí chi văn mà kỳ thật chính là phục chế lại được thần văn chữ "Nguyên". Dĩ nhiên, đây là thần văn do Nhật Nguyệt cảnh lưu lại nên rất cường đại, ngươi bây giờ còn chưa có tư cách đi lĩnh ngộ, lão Hoàng cố ý lừa bịp ngươi thôi!"
Hoàng lão bất mãn nói: "Thế nào là lừa bịp hắn? Đây chính là Vĩnh Hằng thần văn, tiểu tử này mà thật sự phác họa ra được một ít thì chính là đã thu được ích lợi vô cùng to lớn!"
Tô Vũ triệt để hết hy vọng!
Quên đi thôi, ta không thể phác họa ngoại tộc thần văn.
Bất quá... Vĩnh Hằng thần văn a!
Nếu thật sự có thể phục chế được, đánh nát nó, đem đi nuôi các thần văn khác của mình thì có phải mùi vị sẽ không tầm thường?
Tới lúc đó, thần văn của mình sẽ càng thêm cường đại, có đúng không?
Được rồi, không thèm nghĩ nữa!
Tô Vũ giao nộp điểm công huân, nhanh chóng tiến nhập bí cảnh.
Bất quá... Vĩnh Hằng thần văn a!
Nếu thật sự có thể phục chế được, đánh nát nó, đem đi nuôi các thần văn khác của mình thì có phải mùi vị sẽ không tầm thường?
Tới lúc đó, thần văn của mình sẽ càng thêm cường đại, có đúng không?
Được rồi, không thèm nghĩ nữa!
Tô Vũ giao nộp điểm công huân, nhanh chóng tiến nhập bí cảnh.