Khu vực Vạn Thạch.
Chiêm Hải mở mắt lần nữa, giờ phút này, nguyên khí xung quanh hắn bắt đầu bị tác động, Chiêm Hải khẽ nhíu mày.
Chưa đi à?
Không chỉ chưa đi, hắn còn cảm giác động tĩnh bên kia càng lúc càng lớn, mơ hồ có dấu hiệu ảnh hưởng đến nguyên khí chỗ hắn.
"Người nào đang ở đó?"
Hiệu suất này, tốc độ này không phải Thiên Quân bình thường, có thể đó là gia hỏa Thiên Quân cửu trọng nào đó, thậm chí hắn ta đang tu luyện để chuẩn bị đột phá Vạn Thạch.
Nếu là một học viên dưới 30 tuổi, không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn đó là một thành viên trong Bách Cường bảng.
Đương nhiên, trên 30 tuổi thì khó nói.
"Được rồi, không so đo với ngươi!"
Chiêm Hải trực tiếp đứng dậy đi xa hơn, người kia có khả năng đang tấn cấp Vạn Thạch, hắn lười quan tâm, không quấy rầy hắn là được, mình đi xa một chút, nhường nguyên khí ở đây cho người kia đi!
...
Chiêm Hải vừa đi không bao lâu, Tô Vũ bỗng nhiên mở mắt.
"Nồng độ nguyên khí ở đây không thấp, nhưng... mình cảm thấy còn có thể tiếp nhận nhiều hơn nữa, có nên đến nơi có nồng độ nguyên khí cao hơn một chút không?"
Hắn mở Cường Thân quyết, tốc độ tu luyện là tốc độ của Vạn Thạch cảnh.
Ngoài khu vực Vạn Thạch, mặc dù nguyên khí cũng rất nồng đậm, nhưng Tô Vũ vẫn cảm thấy hơi chậm.
Nghĩ vậy, Tô Vũ đứng dậy, tiến về phía trước một đoạn, đi hai ba trăm mét, Tô Vũ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện lần nữa.
Hắn thôn phệ tinh huyết, khai khiếu, tu luyện, đọc sách...
Giờ khắc này, thực lực Tô Vũ không ngừng tiến bộ, tinh huyết không ngừng tiêu hao.
...
3 giờ sau.
Tô Vũ lại xê dịch khoảng cách một chút, mà Chiêm Hải cũng tiến gần đến Khu Đằng Không, hắn cảm thấy hơi ghét cái tên kia, hắn hoài nghi gia hỏa khu Thiên Quân đã đến Vạn Thạch, cho nên cứ xê dịch về khu vực Vạn Thạch, Chiêm Hải không muốn bị làm phiền, đành phải chạy về hướng khu Đằng Không.
"Ta ở đây rồi, ngươi có thể tới được nữa không?"
Chiêm Hải thầm mắng một tiếng!
Ta sắp đến khu vực Đằng Không, dù người kia đến Vạn Thạch thì cũng chỉ là sơ cấp, tới đây làm sao được!
Một lần tu luyện có dễ dàng gì đâu?
200 điểm công huân không hề ít!
Tên hỗn đản này, lát nữa mình ra hỏi một chút xem là ai đang quấy rầy mình, sau đó sẽ cho hắn ta đẹp mắt!
...
5 giờ sau.
Bởi vì Chiêm Hải tiến vào khu vực sát Khu Đằng Không, tốc độ thu nạp nguyên khí nhanh hơn, lúc này đã không chịu nổi nữa, hắn chuẩn bị ra ngoài để trở về!
Đang đi, hắn lại cảm nhận được luồng khí xoáy nguyên khí lúc trước.
"Vẫn ở đây sao?"
Chiêm Hải cũng hơi kinh ngạc, hình như đã lâu rồi?
Mà tên kia còn ở đây?
Trước đó hắn ở bên kia không cảm nhận được nguyên khí dao động, cứ tưởng rằng đối phương đã rời khỏi, không ngờ đối phương vẫn còn ở đây.
Dần dần hắn đi đến khu vực Vạn Thạch.
Mà giờ khắc này, Tô Vũ đã bất tri bất giác dời đến khu Vạn Thạch.
Bỗng nhiên lỗ tai hắn run rẩy động đậy, Tô Vũ nhanh chóng dừng thu nạp nguyên khí, ngẩng đầu nhìn về nơi xa.
Trong thế giới trắng xoá dần hiện ra một bóng người.
Tô Vũ cảnh giác!
Ngay sau đó Tô Vũ đã có quyết định, hắn vội vàng bố trí.
Một lát sau, khoảng cách giữa song phương không đến 50m, có thể nhìn thấy hình dạng của nhau!
Chiêm Hải không ẩn nấp, hắn trực tiếp đi ra, nhưng lúc nhìn thấy Tô Vũ, hắn hơi ngẩn ra, cảm thấy cạn lời.
Lúc này Tô Vũ dùng trường bào bao kín mặt, nhìn như kẻ trộm, khiến Chiêm Hải chẳng biết nói gì.
Ai đây?
Hắn còn chưa Đằng Không, ý chí chưa cường đại đến mức trực tiếp cưỡng ép theo dõi, mà dù Đằng Không rồi, tùy tiện dò xét người khác cũng là hành động khiêu khích, đương nhiên hắn sẽ không gây chuyện mà không có lí do.
Hắn có chút buồn bực, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc là người nào cứ quấy nhiễu mình.
Kết quả... lại thấy một người bịt mặt.
"Ta là Chiêm Hải!"
Chiêm Hải tự giới thiệu, hắn nhìn về phía Tô Vũ, hơi nhăn mày hỏi: "Các hạ là vị học viên nào trong Bách Cường bảng?"
Mặc dù đối phương che mặt, nhưng hắn cảm giác tuổi tác người kia cũng không lớn, hẳn là học viên trong Bách Cường bảng.
Tô Vũ yên lặng.
Hắn biết Chiêm Hải.
Đứng đầu Bách Cường bảng!
Chiêm Hải thấy hắn không đáp lời cũng không thèm để ý, nhíu mày nói: "Đồng học, lần sau tu luyện thì tìm một chỗ rồi đừng lộn xộn nữa, không biết là cứ xê dịch vị trí như vậy dễ quấy rầy đến người khác đang tu luyện hay sao?"
Tô Vũ hơi xấu hổ, trước đó hắn không biết là có người, giọng hắn trầm trầm đáp: "Ta biết rồi, đa tạ nhắc nhở!"
Chiêm Hải càng thêm cạn lời!
Vẫn che giấu tung tích!
Sợ ta trả thù ngươi à?
Được rồi, hắn cũng lười so đo, hắn không nói gì nữa, trực tiếp đến cửa rồi ra ngoài.
Chờ hắn ta rời đi rồi, Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, chắc mình không bị lộ thân phận đâu nhỉ?
Mà dù bị phát hiện ra thì cũng chả sao, chỉ sợ tin đồn mình chạy đến khu vực Vạn Thạch tu luyện truyền đi sẽ không dễ nghe.
...
Phòng nhỏ trong bí cảnh.
Chiêm Hải bước vào, sắc mặt Hoàng lão và Nhiếp lão hơi khác thường, các ông đã xem thường tiểu tử kia rồi.
Các ông còn tưởng rằng Tô Vũ sẽ ra trước!
Đương nhiên, cảnh giới khác biệt, tốc độ thu nạp nguyên khí không giống nhau cũng chẳng có gì kỳ quái, chỉ là Tô Vũ kiên trì quá tốt mà thôi.
Chiêm Hải nhìn về phía hai vị lão nhân, có vẻ rất quen thuộc với hai người, hắn hỏi: "Hoàng lão, ai đã đi vào khu Thiên Quân vậy? Hắn ta đột phá Vạn Thạch rồi, lần sau có kẻ nào muốn đột phá thì trực tiếp đưa đến khu Vạn Thạch đi, tránh việc tự ý di chuyển về khu Vạn Thạch, còn có thể thu thêm 100 điểm công huân."
"..."
Hai vị lão nhân liếc nhau, đồng thời có một ý niệm trong đầu, tiểu tử này có hiểu lầm gì không vậy?
Người ta mới là Thiên Quân ngũ trọng, ở đâu ra Vạn Thạch!
"Hoàng lão..."
Hoàng lão kinh ngạc, ngắt lời hỏi: "Hắn đi tới khu Vạn Thạch ư?"
"Đúng vậy!” Chiêm Hải bất đắc dĩ nói: "Ta đang muốn tu luyện ở lhu Vạn Thạch một chút, tên kia lại cứ tới gần chỗ ta, làm ta buộc lòng phải di chuyển xa hơn, cho nên thời gian ở lại cũng ngắn hơn một chút."
Giờ phút này, sắc trời đã tảng sáng.
Chiêm Hải cười nói: "Ta gặp hắn rồi, hắn còn che mặt, cái tên đó... Sợ ta tìm hắn để gây sự sao?"
Hắn nói chuyện cùng hai vị lão nhân rất thoải mái.
Hắn sắp Đằng Không, xếp đệ nhất Bách Cường bảng, địa vị không kém hơn trợ giáo chút nào.
Hoàng lão ho nhẹ một tiếng, tiểu tử kia còn che mặt... Cũng đúng, tiểu tử kia mới Thiên Quân ngũ trọng mà lại chạy đến khu Vạn Thạch, giỏi lắm, không che mặt rồi bị Chiêm Hải nhìn thấy nhận ra, lúc đó mới đáng kinh ngạc.
"Người kia cụ thể là ai thì ta sẽ không nói!” Hoàng lão cười bảo: "Dù sao thực lực cũng không bằng ngươi, ngươi không cần quá để ý."
Chiêm Hải cười cười, mở miệng: "Hay ta chờ ở đây, đợi đối phương ra ngoài rồi xem?"
"Ngươi đừng lãng phí thời gian, cần làm gì thì làm đi, chờ ở đây không phải là mất công mất việc hay sao?"
Chiêm Hải gật đầu, hắn không nhiều lời nữa, cất bước rời đi.
Xem ra đó là một thiên tài.
Ý của Hoàng lão là tên kia có khả năng kiên trì thêm một thời gian nữa.
Hắn cũng lười hỏi lại, nếu người kia chưa đến Đằng Không, hiện tại hắn cũng không cần để ý.
Chiêm Hải đi rồi, Hoàng lão không nhịn được mà nói: "Tiểu tử này chạy đến Khu Vạn Thạch rồi cơ đấy! Vậy mà không bị gạt ra sao?"
Hắn mới Thiên Quân ngũ trọng!
Đương nhiên, trải qua thời gian dài như vậy rồi, có lẽ hắn đã Thiên Quân lục trọng.
Nhiếp lão cũng có chút rung động, sau đó thở dài đề nghị: "Lần sau hắn tiến vào, có cần trực tiếp ném đến khu Vạn Thạch không, tiểu tử Tô Vũ quá âm hiểm, hắn vào từ khu Thiên Quân, vậy thì hắn lãi điểm công huân rồi."
Hoàng lão cười khổ nói: "Không có quy củ như vậy, hắn mới Thiên Quân, ngươi có thể làm gì?"
"Đành chịu lỗ thôi!” Nhiếp lão cảm khái một tiếng, cười nói: "Nếu vào khu Vạn Thạch, vậy chắc chắn sẽ ra nhanh thôi, chờ một chút đi, hắn ra rồi, chúng ta đi kiếm gì đó để ăn."
"Được!"
Hoàng lão gật đầu, đáng lẽ một người nên ra ngoài mang cơm về cùng ăn, nhưng nếu Tô Vũ còn chưa ra, chờ một chút cũng không muộn.
Cứ như vậy, một giờ, hai giờ, ba giờ... Mãi đến khi sắc trời sáng choang!
Hoàng lão cười khổ nói: "Không có quy củ như vậy, hắn mới Thiên Quân, ngươi có thể làm gì?"
"Đành chịu lỗ thôi!” Nhiếp lão cảm khái một tiếng, cười nói: "Nếu vào khu Vạn Thạch, vậy chắc chắn sẽ ra nhanh thôi, chờ một chút đi, hắn ra rồi, chúng ta đi kiếm gì đó để ăn."
"Được!"
Hoàng lão gật đầu, đáng lẽ một người nên ra ngoài mang cơm về cùng ăn, nhưng nếu Tô Vũ còn chưa ra, chờ một chút cũng không muộn.
Cứ như vậy, một giờ, hai giờ, ba giờ... Mãi đến khi sắc trời sáng choang!