Tô Vũ trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Thế này đi, ngươi bảo quán chủ nơi đây đi mua sắm một chút tài liệu cơ bản, mua nhiều mấy thứ, càng nhiều càng tốt, nếu ngươi dám dùng tiền thì ta cũng không quan trọng, ngươi cũng đừng hòng từ những tài liệu này suy luận ra phương pháp phối chế! Nếu ngươi thắng, luận võ kết thúc, ta lập tức phối trí tinh huyết thiên phú cho ngươi! Nếu như không thành công, ngươi cứ đánh trọng thương ta, ta tuyệt đối không hai lời, đối với ta mà nói, lỡ bị trọng thương mấy tháng thậm chí một năm... Ngươi cảm thấy ta sẽ làm ra loại sự tình này?"
Tô Vũ nghiêm túc nói: "Nếu ngươi còn không tin, ta cũng không có cách, dù sao giờ phút này ta sẽ không phối trí cho ngươi tại đây!"
Trịnh Vân Huy do dự một chút, gật gật đầu!
Đi ra cửa, gã gọi lão chấp giáo tới.
Tô Vũ cũng không nói nhảm, mượn giấy bút viết một tấm hóa đơn thật dài, có tinh huyết, có đan dược, có thiên tài địa bảo, có khoáng thạch...
Nhiều như rừng, viết gần trăm loại!
Lão chấp giáo lớn tuổi, hiểu biết cũng không cạn, tính toán một chút thì hơi kinh ngạc nói: "Các ngươi muốn mua những vật này? Tối thiểu phải 300 điểm công huân trở lên!"
Tô Vũ nhìn về phía Trịnh Vân Huy.
Trịnh Vân Huy thầm mắng một tiếng!
Đệch, tiểu tử này cố ý hố mình!
Tên khốn nạn!
Bất quá Tô Vũ rõ ràng sẽ không bỏ ra số tiền đó, Trịnh Vân Huy lại cần chứng minh thứ hắn nói là thật mới dám thu, hiệntaij gã cũng không thể không chi tiền... Gã cắn răng, đưa cho lão chấp giáo 300 điểm công huân, cười nói: "Không đủ thì trở về ta lại đưa them cho ngài!"
"Được!"
Lão chấp giáo cũng không nhiều lời, hai người này... hôm nay có thể là sẽ đưa tới không ít người a.
Chờ ông rời đi, Trịnh Vân Huy lại nhìn về phía Tô Vũ.
Gã âm thầm phỏng đoán, cái tên kia thật sự có thể phối chế ra đồ vật ư?
Hay là hắn cần mình phối hợp?
Được rồi, mặc kệ, hành sự tùy theo hoàn cảnh vậy!
...
Lầu ba.
Ánh mắt Chu Bình Thăng khẽ động, nhìn về phía Lưu Hồng, Lưu Hồng gật đầu, "Ta đi giúp ông ấy mua tài liệu, đồ trên giấy ta sẽ ghi lại, toàn bộ dùng tài liệu do chúng ta cung cấp, là thật là giả, Tô Vũ thua sẽ rõ rõ ràng ràng!"
"Ừm!" Chu Bình Thăng gật đầu, lại nói: "Đừng để cho Tô Vũ chui kẻ hở, đợi chút nữa hắn thua thì phải nhìn kỹ hắn! Nếu thật sự có thể phối trí ra tinh huyết thiên phú..."
Ánh mắt Chu Bình Thăng tỏa sáng, vậy thì họ sẽ kiếm lợi lớn!
5 vạn công huân có tính là gì!
"Tốt nhất đừng để Hạ gia đạt được danh sách này, cẩn thận bọn họ suy luận ra..."
Lúc hắn nói những lời đó, ánh mắt khẽ biến, bên ngoài, vị trung niên Hạ gia kia đã ngăn cản lão chấp giáo.
Vị trung niên nọ cầm danh sách trong tay, nhìn thoáng qua... mặt y chợt tím tái.
Đừng đùa ta!
Cái này có thể phối trí ra tinh huyết thiên phú?
Đây là món đồ chơi gì chứ!
Có khoáng thạch rèn đúc văn binh, có đủ loại tinh huyết Thiên Quân, Vạn Thạch, có mấy loại thiên tài địa bảo mà Chư Thiên chiến trường sản xuất, cũng không tính là quá trân quý.
Còn có một số đồ dùng thường ngày, xì dầu đều có, nhà ngươi mở tiệm tạp hóa à?
Trên trăm loại đồ vật, đầu lừa cũng không đấu lại miệng ngựa!
Nếu ai có thể suy luận ra phương pháp phối chế thì y sẽ liếm giày cho kẻ đó!
Vị trung niên nhìn lướt qua, xoay người rời đi, vẫn nên chờ kết quả là được rồi, nhìn phần danh sách này thì cũng không thấy được gì!
Tiểu quỷ họ Tô kia quả là cũng rất gian trá.
...
Lầu hai, trong gian phòng.
Tô Vũ bỏ đi trường bào, đổi một thân ăn mặc gọn gàng, cầm trong tay Hoàng giai chế thức đao.
Trịnh Vân Huy cũng không thay quần áo, thấy Tô Vũ đổi đồ thì cười nhạo: "Cởi hết cũng không phải đối thủ của ta! Ta cho ngươi cơ hội, hiện tại mau dùng tinh huyết, nhìn thử xem có thể làm ta bị thương hay không!"
Tô Vũ không để ý tới gã, nhẹ thở hắt ra, một lát sau, nhìn về phía gã rồi hỏi, "Hiện tại bắt đầu sao?"
"Tùy ngươi!"
Trịnh Vân Huy cười lớn: "Thiên Quân ngũ trọng phải không? Ngươi cho rằng ta không biết à?"
"Nói nhảm nhiều quá!"
Dứt lời, một vệt hàn quang lấp lánh!
Đùng!
Đao rơi!
Tô Vũ với tu vi Thiên Quân ngũ trọng không có chút ẩn giấu nào, nguyên khí bùng nổ, một đao đánh xuống!
"Yếu..."
Trịnh Vân Huy vừa định cười nhạo một tiếng, trước mắt gã lại là một vùng tăm tối!
"Hừ!"
Trịnh Vân Huy không kịp nghĩ nhiều, quát to một tiếng, ý chí lực bùng nổ, thần văn bùng nổ, ầm ầm một tiếng, huyễn cảnh bị phá nát!
Mà giờ khắc này, một thanh tiểu đao phá không mà ra.
Trịnh Vân Huy rét lạnh cả lòng dạ, chỉ cảm thấy yết hầu lạnh buốt một mảnh!
Ngửa ra sau, đao chặt, một thanh tiểu kiếm hiển hiện!
Trong nháy mắt đã có phản ứng, bởi vậy rõ ràng là Trịnh Vân Huy có kinh nghiệm chém giết, gã đã chân chính cùng người đọ sức qua!
Bịch một tiếng, Trịnh Vân Huy té ngã trên đất, ngay tại chỗ lăn mình một cái!
Ầm!
Mặt đất kiên cố có đốm lửa bắn tứ tung, Tô Vũ đánh xuống một đao, đá vụn bắn tung toé.
Yết hầu Trịnh Vân Huy xuất hiện một vết máu, trên mặt cũng bị đá vụn cắt qua.
Vết thương chồng chất!
Tô Vũ trong nháy mắt chiếm lĩnh ưu thế, không có chút nương tay nào, phi đao như bão tố bắn đi, sát khí bùng nổ!
"Chiến!"
"Giết!"
Phi đao nhanh vô cùng, Trịnh Vân Huy cũng gầm thét một tiếng, một tay vỗ đất, lăng không mà lên, tay phải cầm kiếm bổ ra.
Văn binh đồng thời đánh về phía Tô Vũ!
"Lục!"
Sát cơ bùng nổ, sát lục thần văn!
Tiểu kiếm phá không mà tới, Tô Vũ bùng nổ ý chí lực cũng bị tiểu kiếm liên tục đột phá!
Thần văn chữ "Lôi" trong nháy mắt kích hoạt, ầm ầm một tiếng, lôi đình oanh kích tiểu kiếm!
Phốc!
Tiểu kiếm chệch hướng, lại xẹt qua mặt Tô Vũ, một vết máu xuất hiện, máu tươi chảy ròng!
Bên kia, Trịnh Vân Huy đánh bay đao của Tô Vũ xong thì liên tục rút lui mấy bước, tay vung ra khẽ vẫy, tiểu kiếm trở về, gã ngưng trọng nhìn về phía Tô Vũ.
Kém chút nữa gã đã lật thuyền trong mương!
Thiên Quân ngũ trọng?
Cái tên này nào có chút dáng vẻ gì là Thiên Quân ngũ trọng!
Hai người giao thủ, trong nháy mắt trên thân đều xuất hiện vết máu, yết hầu Trịnh Vân Huy kém chút bị cắt vỡ, sắc mặt gã nghiêm túc, cắn răng quát: "Ngươi muốn giết ta?"
"Toàn lực ứng phó!"
"Ta là thần văn sư công sát chi đạo!"
Tô Vũ trả lời dứt khoát, ta chỉ phụ trách diệt sát!
Lời còn chưa dứt, phi đao của Tô Vũ lần nữa bùng nổ sát cơ, lôi đình dung nhập, huyễn cảnh tái hiện.
"Cút!"
Một tiếng bạo hống truyền ra, sóng âm gợn sóng, Trịnh Vân Huy bùng nổ một viên thần văn, có quan hệ với âm công.
Huyễn cảnh lần nữa bị phá vỡ!
Tô Vũ chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, màng nhĩ chấn động, trong lỗ tai có màu đỏ thoáng hiện, màng nhĩ đổ máu.
Ông!
Đột phá huyễn cảnh của Tô Vũ, Trịnh Vân Huy không để ý tới lôi đình oanh sát, thân thể đột nhiên cao lớn hơn một vòng!
"Giết!"
Trịnh Vân Huy hai tay cầm đao, lăng không nhảy lên, lao thẳng tới phía Tô Vũ.
Rẹt rẹt rẹt!
Lôi đình ở trên người gã lấp lánh, quần áo trong nháy mắt bị điện giật thành màu vàng khô, làn da đều bị nứt nẻ, máu tươi bắn ra. Sắc mặt Trịnh Vân Huy kiên định, nếu đấu thần văn, đấu ý chí lực, gã thật đúng là không nhất định sẽ mạnh hơn Tô Vũ!
Chỉ có Chiến giả chi đạo thì gã nhất định mạnh hơn Tô Vũ!
Tiếp cận, đánh chết hắn!
Trường đao chém xuống, Tô Vũ vội vàng rút lui, phía sau là vách tường!
Ánh mắt Tô Vũ ngưng trọng nhưng hắn lại không hoảng loạn.
Sau một khắc, trên Hoàng giai võ binh lấp lánh một vệt hào quang.
"Chiến!"
Chiến ý của Tô Vũ bừng bừng phấn chấn, khí thế kinh người.
"Đoạt mệnh!"
Thức thứ hai của Phá Thiên Sát chém ra một đao, ầm ầm một tiếng, thanh đao này có thể dùng đến Vạn Thạch cảnh, trực tiếp vỡ nát, vô số lưỡi đao bay ra!
Phập phập phập!
Từng tiếng kim loại cắm vào da thịt vang lên, Trịnh Vân Huy máu me khắp người, vung vẩy như cuồng ma, gào lên đau đớn một tiếng, trường đao hạ xuống!
Ầm ầm một tiếng!
Vách tường bị cắt ra một lỗ hổng khổng lồ, mà Tô Vũ kịch liệt thở hổn hển, miệng phun máu tươi, ngay tại chỗ lộn vài vòng, lui sang một bên, ngực hắn bị xé nứt một đường vết rách.
Tô Vũ cấp tốc xé xuống một mảnh quần áo, bịt lấy vết thương rồi không ngừng rút lui, vội triệu hồi văn binh.
Bên kia, Trịnh Vân Huy cũng kịch liệt thở dốc.
Gã nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt đỏ lên, "Tốt lắm, Tô Vũ, ta triệt để có hứng thú với ngươi!"
Ầm ầm một tiếng!
Vách tường bị cắt ra một lỗ hổng khổng lồ, mà Tô Vũ kịch liệt thở hổn hển, miệng phun máu tươi, ngay tại chỗ lộn vài vòng, lui sang một bên, ngực hắn bị xé nứt một đường vết rách.
Tô Vũ cấp tốc xé xuống một mảnh quần áo, bịt lấy vết thương rồi không ngừng rút lui, vội triệu hồi văn binh.
Bên kia, Trịnh Vân Huy cũng kịch liệt thở dốc.
Gã nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt đỏ lên, "Tốt lắm, Tô Vũ, ta triệt để có hứng thú với ngươi!"