Ngay khi lớp học rộn tiếng cười vang, Tô Vũ đúng lúc bước vào cửa.
Tô Vũ gõ cửa một cái, trên mặt mang theo nụ cười, mở miệng nói: "Ta đến báo danh, không quấy rầy mọi người chứ?"
Nhìn quanh một vòng, người quen thật nhiều.
Ngoài đám Ngô Lam thì còn có mấy học viên chung xe trên đường tới đây với hắn ngày đó.
Hồ Tông Kỳ, Đồng Vi...
Còn có Giả Danh Chấn đi xa nhất trong kì thi tháng, lão sư đã nhắc nhở mình, mấy người này hơi kỳ quái, mình phải cẩn thận giữ khoảng cách một chút.
Hắn vừa dứt lời, trong lớp, Vạn Minh Trạch đứng lên, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, mở miệng nói: "Tô Vũ vào đi, chấp giáo còn chưa tới, mau tự tìm một chỗ ngồi là được!"
"Cám ơn Vạn đồng học!"
Ý cười Tô Vũ trên môi đầy xán lạn, cười còn muốn sáng sủa hơn cả Vạn Minh Trạch, sau đó hắn cất bước tiến vào.
Lại nhìn chung quanh một chút, hắn phát hiện một điểm kỳ quái.
Lớp học không còn nhiều chỗ, chỉ còn chỗ trống bên cạnh hai người.
Một là Lâm Diệu, một là Ngô Lam.
Suy nghĩ một chút, Tô Vũ quyết định không đi tới chỗ Lâm Diệu, làm thế thì rất không tốt, vừa thắng người ta 300 điểm công huân mà.
Hắn bước về phía Ngô Lam, thầm thấy hơi kỳ quái, nhân duyên của cô gái này kém như vậy?
Lớp học gần trăm người, chỗ ngồi lân cận nàng đều kín hết, nhưng mà người ta tình nguyện nhét chung một chỗ cũng không chịu ngồi với nàng?
Hắn đi về phía Ngô Lam, lớp học có không ít người đều đang nhìn, có vài người còn lộ ra ý cười trêu tức.
Ngô Lam, thiên tài của Ngô gia, có gia thế, có bối cảnh, có thiên phú, lớn lên cũng đẹp mắt, ngoại trừ mũi vểnh lên trời coi thường kẻ khác thì có không ít người vẫn muốn tìm cách thân mật với nàng.
Nhưng mà khai giảng một tháng rồi, mọi người đã biết rõ tính tình của vị nhị tiểu thư này.
Hạ Thiền thì là lãnh ngạo, khinh thường phản ứng với kẻ khác, còn Ngô Lam thì chính là ác mồm ác miệng khiến cho người ta thổ huyết!
Ngươi không để ý tới thì thôi cứ không để ý tới đi, hết lần này tới lần khác, mỗi lần nàng đều treo mấy từ "Phế vật", "Tầm thường", "Ngươi không xứng" ở bên miệng, hết lần này tới lần khác nàng đều nói cực kỳ nghiêm túc, đương nhiên, ai có thể chịu được cơ chứ?
Một số thời điểm, có đồng học muốn ngồi bên cạnh nàng, người ta há miệng liền là một câu "Cách xa ta một chút, kẻ tầm thường không xứng ngồi cùng một chỗ với ta".
Ngô Lam không bị người khác đánh chết, đó là vì gia thế nhà nàng quá tốt.
Bằng không, lớp học sớm đã có người muốn trùm bao tải đánh nàng!
Giờ phút này, thấy Tô Vũ đi qua chỗ nàng, có người cũng muốn xem trò vui.
Kết quả... Chờ Tô Vũ ngồi vào bên cạnh Ngô Lam, nàng lại chẳng động đậy ừ hử gì, điều này khiến không ít người phải ăn chanh!
Xì!
Quả nhiên, họ Ngô chính là mắt chó coi thường người khác, thiên tài tối thượng đẳng thì sẽ không có vấn đề gì, bọn hắn lại không được.
Đương nhiên, hình như không phải vị tối thượng đẳng nào cũng đều được, tỉ như Lâm Diệu, gã đã không ít lần bị Ngô Lam trào phúng.
Tô Vũ vậy mà lại không biết chuyện này, lúc bấy giờ hắn cũng len lén chú ý những người khác trong lớp, hắn phát hiện có không ít người đang nhìn mình.
Tô Vũ không nói gì, hắn mới đến nên cần duy trì sự khiêm tốn.
Chỉ là không thấy Hạ Hổ Vưu đâu cả, tiểu mập mạp kia chạy đi đâu rồi?
Tô Vũ có chút tiếc nuối, Hạ Hổ Vưu ở đây thì hắn còn có người để mà nói chuyện.
Kết quả không thấy cậu ta đâu, hiện tại mình tới rồi nhưng cũng không hiểu rõ lắm tình hình của Cao cấp ban, dù hắn muốn tìm hiểu thì cũng không tìm được ai để nghe ngóng.
Nghĩ đến chuyện này, Tô Vũ thấp giọng hỏi: "Ngô Lam đồng học, Hạ Hổ Vưu đi đâu rồi, sao cậu ta không lên lớp?"
"Hắn?" Ngô Lam cau mày, có chút khinh thường đáp: "Bị bắt rồi! Làm trái với quy định của học phủ, tụ tập đánh cược, bị bắt đã mấy ngày!"
Tô Vũ cười nói: "Ở Nam Nguyên chúng ta bởi vì tương đối nghèo, nguyên khí rất ít, cũng mua không nổi Nguyên Khí dịch cho nên chúng ta từ nhỏ đã dựa vào chính mình để khổ tu, tiếp xúc nguyên khí cũng không nhiều."
"Mãi đến khi sắp tới kỳ khảo hạch, ta mới đổi Nguyên Khí dịch ở trung đẳng học phủ để tu luyện, ta chợt phát hiện, tốc độ của ta lại rất nhanh!"
"Sau khi đến Đại Hạ phủ, ta phát hiện nơi đây nguyên khí nồng đậm tới mức dọa người, tu luyện lại càng nhanh hơn."
Tô Vũ chân thành nói: "Cho nên ta suy đoán, hẳn là do ta lần đầu tiếp xúc với nguyên khí nồng đậm như vậy cho nên tốc độ tu luyện mới có thể nhanh. Ta kiến nghị mọi người trước khi tròn 18 tuổi đừng dùng Nguyên Khí dịch, thậm chí là đừng sống ở Đại Hạ phủ, hãy tới Nam Nguyên tu luyện học tập, đến 18 tuổi lại trở về, đến lúc ấy liền có thể giống như ta..."
“…”
Tô Vũ cười nói: "Ở Nam Nguyên chúng ta bởi vì tương đối nghèo, nguyên khí rất ít, cũng mua không nổi Nguyên Khí dịch cho nên chúng ta từ nhỏ đã dựa vào chính mình để khổ tu, tiếp xúc nguyên khí cũng không nhiều."
"Mãi đến khi sắp tới kỳ khảo hạch, ta mới đổi Nguyên Khí dịch ở trung đẳng học phủ để tu luyện, ta chợt phát hiện, tốc độ của ta lại rất nhanh!"
"Sau khi đến Đại Hạ phủ, ta phát hiện nơi đây nguyên khí nồng đậm tới mức dọa người, tu luyện lại càng nhanh hơn."
Tô Vũ chân thành nói: "Cho nên ta suy đoán, hẳn là do ta lần đầu tiếp xúc với nguyên khí nồng đậm như vậy cho nên tốc độ tu luyện mới có thể nhanh. Ta kiến nghị mọi người trước khi tròn 18 tuổi đừng dùng Nguyên Khí dịch, thậm chí là đừng sống ở Đại Hạ phủ, hãy tới Nam Nguyên tu luyện học tập, đến 18 tuổi lại trở về, đến lúc ấy liền có thể giống như ta..."
“…”