Chờ Vạn Thiên Thánh đi rồi, Hồ lão cười hỏi: "Hầu gia, hắn thật sự đã vào Nhật Nguyệt cảnh rồi sao?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Khả năng ấy rất lớn, bất quá ta thấy rất lạ, hắn một mực che giấu để làm cái gì?" Hồ lão nhíu mày, tự nghi vấn: "Nhân tộc bên này còn chưa tới lúc cần ẩn giấu mà? Vạn phủ trưởng làm như thế không có bất cứ ý nghĩa gì, ngược lại đã mất đi rất nhiều cơ hội."
Hạ Hầu gia cười ha hả: "Ai biết được! Có lẽ hắn muốn tính kế tên nào đó, không làm được thì chưa thể là vô địch! Cái tên này... đại khái hẳn là chưa tới vô địch, nếu đến rồi thì cũng sẽ lộ ra răng nanh!"
"Vô địch... Nhân tộc hay là vạn tộc?"
"Ta làm sao mà biết!"
Hạ Hầu gia không nhịn được nói: "Chính ngươi tự nghĩ đi! Ngươi còn là trí giả đệ nhất Đại Hạ phủ không thế, cái rắm gì cũng đều hỏi ta, ta là cha ngươi à? Ngươi không biết tự động não sao?"
Hồ lão: "..."
May là ánh mắt không thể giết người, bằng không, giờ phút này Hạ Hầu gia đã chết vô số lần!
...
Chờ khi Hồ lão cũng tức giận rời đi, Hạ Hầu gia sờ lên cái cằm tròn vo, lẩm bẩm: "Từng người từng người cứ làm gì chứ! Vạn lão quỷ muốn tính kế ai đây? Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy cũng không nguyện ý thừa nhận, Cầu Tác cảnh, Chiến Thần điện đều hỏi mấy lần, hắn lại vẫn không thừa nhận... Thật sự không đột phá sao?"
Có đôi khi, y đều không thể xác định!
Nếu không phải có một số việc không thể nói rõ lí do, y cũng cảm thấy Vạn Thiên Thánh vẫn là Sơn Hải, không cần thiết phải ẩn giấu a.
Trừ khi... Lão quỷ này có kế hoạch lớn, nham hiểm!
Khẳng định có liên quan đến vô địch!
Bằng không, thật sự Vạn Thiên Thánh không cần thiết phải ẩn giấu, Cầu Tác cảnh và Chiến Thần điện còn có nhiều vị vô địch sống đây này, dù ông đột phá đến vô địch, vạn tộc cũng sẽ không cố ý nhằm vào ông. Năm đó nhằm vào phủ trưởng đời thứ năm chúng đã thương vong thảm trọng, được không bù mất, Vạn Thiên Thánh cũng đâu phải cường giả vô địch như phủ trưởng đời thứ năm.
"Không hiểu rõ a!"
Hạ Hầu gia lắc đầu, không hiểu thì mặc kệ thôi, dù sao cũng không có quan hệ gì với mình.
Có một số việc, không thể truy đến cùng.
Năm mươi năm trước mấy người Liễu Văn Ngạn bị đuổi, cường giả đa thần văn nhất hệ còn chưa chết có rắm cũng đều không thả, ai biết họ đã đạt thành thỏa thuận gì.
"Mặc kệ, chỉ cần bọn gia hỏa này hằng năm chuyển không ít cường giả vào quân là được rồi, mặt khác... mặc kệ nó!"
...
Trong Sơ Dung các.
Tô Vũ đang xem sách, là công pháp Vạn Thạch cảnh đến từ Bọ cạp tộc, một môn công pháp phụ tu, chuyên giúp Bọ cạp tộc cường hóa đuôi gai sắc bén.
Nó cũng giống như công pháp mà các chủng tộc khác cường hóa thân thể.
Tô Vũ thiếu kiến thức, trước đó xem công pháp cũng không nhiều, giờ phút này có cơ hội hắn liền xem đến say sưa không rời mắt.
Mặc dù mọi người mở khiếu huyệt chưa hẳn như nhau, bất quá tương tự thì đã thấy nhiều, cũng có thể phỏng đoán được một ít.
Nhìn ra ngoài một hồi, Tô Vũ dần dần có chút cảm giác.
Hắn đọc sách vẫn rất nghiêm túc, phỏng đoán hàm nghĩa trong đó, cùng tự thân so sánh, cũng không phải là chỉ lướt qua.
Cứ như vậy, xem chừng nửa giờ, ý chí lực tiêu hao không ít, lúc này, Tô Vũ bỗng nhiên có cảm giác hắn sắp cảm ngộ thần văn.
Giờ khắc này, Tô Vũ vui mừng quá đỗi!
Thả lỏng!
Bạch Phong lo lắng hắn cảm ngộ không mạnh đối với vạn tộc thần văn, sự thật chứng minh, thiên tài chính là thiên tài.
Cho dù là vạn tộc thần văn thì hắn vẫn có khả năng cấp tốc cảm ngộ!
...
Trong biển ý chí, một thần văn Bọ cạp tộc dần dần hình thành.
Tiểu nhân nhi của Tô Vũ nhảy ra ngoài, kích động quá đi!
Lại có thể thu phục thêm một thần văn!
Bây giờ hắn đã là dưỡng tính, thu phục thần văn hẳn là đơn giản hơn trước kia.
Thần văn Bọ cạp tộc này là chữ "Cường", cường thân kiện thể, mạnh về cường hóa, Tô Vũ cảm giác hiệu quả hẳn là cũng không tệ lắm.
Khi hắn đang chuẩn bị làm một vố lớn, đúng lúc ấy, ba thần văn trên đao nhỏ dừng chân trong đầu bỗng nhiên chấn động một cái.
Sau một khắc, ba thần văn thao túng đao nhỏ thần văn chiến kỹ, ầm một cái phá không mà ra!
Ầm!
Tô Vũ chỉ cảm thấy biển ý chí nổ vang một tiếng, sau một khắc, Tô Vũ choáng váng.
Chữ "Cường" bị đao nhỏ đánh nát!
Chữ "Huyết" đang hấp thu ý chí lực lưu lại, chữ "Lôi" còn đang không ngừng lấp lánh ánh chớp...
"Chuyện gì thế này?"
Tô Vũ trở nên ngưng trọng!
Từ khi sách họa màu vàng kim có chút phản ứng thì mấy thần văn này giống như đều hơi không khống chế được.
Hắn vừa mới cô đọng thần văn thế mà lại bị bọn nó đánh nát!
"Thần văn có ý thức rồi?"
Lúc trước hắn cảm thấy sách họa có ý thức, nhưng hiện tại hắn đột nhiên cảm giác được thần văn đều có ý thức, điều đó là không có khả năng!
Tô Vũ thử khống chế mấy cái thần văn, vẫn là giống hệt như trước đó, hết sức thuận lợi, cũng không phản ứng gì khác.
Thế nhưng Tô Vũ lại rất lo lắng!
Hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?
Vừa rồi hắn còn hết sức vui vẻ, xem một lần ý chí chi văn liền vẽ ra thần văn Bọ cạp tộc, còn đang tự thấy mình là siêu cấp thiên tài!
Nhưng mà trong chớp mắt, ba thần văn lại gây ra phiền toái!
Tô Vũ nhìn về phía sách họa màu vàng kim, bây giờ nó vô cùng an tĩnh, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Nhìn lại văn binh cách đó không xa, nhìn lại xương đầu yên diệt thú...
Ý chí lực của Tô Vũ thối lui ra khỏi biển ý chí, rơi vào trong trầm tư.
Hắn vẫn còn có thể điều khiển thần văn dễ dàng.
Vậy tại sao lại xuất hiện sự tình mới nãy?
Thần văn chữ "Máu" giống như lớn hơn một chút, hai thần văn còn lại cũng trông tươi tắn hơn hẳn, vừa rồi phác họa ra thần văn Bọ cạp tộc cũng không phải là không hề có tác dụng, đánh nát thần văn xong thì ba thần văn của hắn giống như đều có chút thu hoạch.
"Bọ cạp tộc thần văn... bị chúng nó hợp lại thủ tiêu rồi thôn phệ?"
Tô Vũ nhíu mày, lẩm bẩm: "Vì sao chứ?"
Hắn xác định, không phải là vấn đề thiên phú của mình.
Hắn phác họa thần văn vẫn nhanh như trước.
Mặc kệ là nhân tộc hay là vạn tộc cũng đều như nhau, lúc trước mảnh vỡ kia không thể phác họa thần văn, chỉ có thể nói là do mảnh vỡ quá yếu.
Nhưng vì cái gì mà lại dẫn đến kết quả như vậy?
"Mấy thần văn này đang gạt bỏ Bọ cạp tộc thần văn!"
"Thần văn... không nhất định có ý thức, thế nhưng bọn chúng xác thực lại đang loại trừ Bọ cạp tộc thần văn!"
Ba thần văn tới trước giống như tạo thành một đoàn thể nhỏ.
Chúng nó đang gạt bỏ kẻ ngoại lai!
Tô Vũ không biết là chỉ gạt bỏ thần văn Bọ cạp tộc, hay là sẽ gạt bỏ hết thảy.
"Không được, ta phải thử lại lần nữa!"
Một lần, nhìn không ra cái gì, Tô Vũ quyết định thử lại lần nữa xem sao.
...
Hơn ba giờ sau, vẻ mặt Tô Vũ trắng bệch.
Lại một thần văn nữa bị đánh nát!
Vừa rồi hắn lĩnh ngộ một thần văn Ong Đất tộc, nhưng lại lần nữa bị đánh nát!
"Không, vừa rồi ta cưỡng ép áp chế ba thần văn, thần văn vẫn chịu khống chế của ta, nhưng mà kháng cự quá mạnh!"
Tô Vũ vừa mới thử chế trụ ba thần văn, không để chúng đánh tan thần văn mới tới.
Nhưng khi hắn chuẩn bị thu phục thần văn mới thì lại phát hiện thần văn mới có sự bài xích rất mạnh mẽ với biển ý chí của mình.
Nói một cách khác, dù cho đã thu phục được thì Tô Vũ vẫn phải tốn hao tinh lực đi trấn áp thần văn này, hóa giải lực đẩy.
"Bọ cạp tộc không được, Ong đất tộc không được... Không phải là ta không thể phác họa, mà là biển ý chí của ta có ý muốn loại bỏ chúng, ba thần văn sở dĩ đánh nát mấy thần văn mới đó không phải là bởi vì không quen mắt, mà là bởi vì chúng nó bài xích lẫn nhau..."
Tô Vũ nhíu mày, rơi vào trong trầm tư.
Tô Vũ vừa mới thử chế trụ ba thần văn, không để chúng đánh tan thần văn mới tới.
Nhưng khi hắn chuẩn bị thu phục thần văn mới thì lại phát hiện thần văn mới có sự bài xích rất mạnh mẽ với biển ý chí của mình.
Nói một cách khác, dù cho đã thu phục được thì Tô Vũ vẫn phải tốn hao tinh lực đi trấn áp thần văn này, hóa giải lực đẩy.
"Bọ cạp tộc không được, Ong đất tộc không được... Không phải là ta không thể phác họa, mà là biển ý chí của ta có ý muốn loại bỏ chúng, ba thần văn sở dĩ đánh nát mấy thần văn mới đó không phải là bởi vì không quen mắt, mà là bởi vì chúng nó bài xích lẫn nhau..."
Tô Vũ nhíu mày, rơi vào trong trầm tư.