Bạch Phong gần nhất triệt để biến thành trạch nam, râu ria lâu lắm rồi không cạo, trông dáng vẻ cực kỳ lôi thôi.
Thấy Tô Vũ, đầu tiên là ngơ ngác nhìn một hồi, tiếp lấy liền biến sắc, "Khai khiếu hoàn thành?"
"Vâng!"
Tô Vũ rất vui vẻ, "Lão sư, ta đã mở ra 12 khiếu huyệt rồi!"
"Tốt lắm!" Bạch Phong cũng vô cùng cao hứng, "Xem ra một tháng này ta dạy bảo không sai, ngươi cũng không cô phụ tấm lòng của ta, thế mà vẻn vẹn trong một tháng đã đến Thiên Quân, so với ta mong muốn còn nhanh hơn!"
"..."
Tô Vũ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng suy nghĩ một chút rồi lại thôi, có điều trong lòng hắn vẫn bật ra một câu, đó là hắn muốn hỏi Bạch Phong, rốt cuộc cái gì gọi là ngươi dạy bảo không sai?
Đương nhiên, hắn có thể tiến giai nhanh như vậy, rõ ràng là có quan hệ rất lớn đối với trung tâm nghiên cứu này, thôi được rồi, cứ coi như đó là nhờ Bạch Phong dạy bảo đi.
Bạch Phong nghĩ tới một chuyện, bèn vội hỏi: "Thời điểm ngươi nhập học không phải còn được ban thưởng cơ hội vào bảo cảnh chữ "Nguyên" một lần sao? Tô Vũ, ngươi muốn vào đó khi ngươi đang là Thiên Quân, chuẩn bị trùng kích Vạn Thạch, hay là giai đoạn dưỡng tính chuẩn bị đột phá Đằng Không thì mới tiến vào?"
Tô Vũ cũng biết một chút sự tình về bảo cảnh chữ ‘Nguyên’ ấy, hắn suy nghĩ một lát mới mở miệng đáp: "Lão sư, chỉ tranh sớm chiều! Ta muốn đi ngay bây giờ."
Chỉ tranh sớm chiều!
Hắn không muốn từ từ tích lũy, chỉ muốn hiện tại càng nhanh chóng mạnh lên chừng nào thì tốt chừng đó.
Mạnh hơn một chút thì sẽ lấy được càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn.
Đợi tới lúc hắn mạnh mẽ rồi thì chắc chắn về sau vẫn có hy vọng lấy được thêm cơ hội nữa để tiến vào bí cảnh.
Bạch Phong cười cười, gật đầu nói: "Không sai, ta cũng nghĩ nên như thế! Vào nguyên khí bí cảnh sẽ có trợ giúp rất lớn đối với ngươi, đi, chúng ta tới bí cảnh, chính thức đột phá, mang theo cả tinh huyết Phá Sơn Ngưu nữa, ta sẽ giúp ngươi Trúc Cơ thân thể, sau khi vào đó, ngươi thậm chí còn có hy vọng trực tiếp lại mở ra 12 khiếu huyệt nữa cũng nên."
"Lão sư, Phá Sơn Ngưu tinh huyết..."
Hắn muốn nói, đây là tiền đặt cược.
Nhỡ mà thua thì không bỏ ra được liền phiền toái lớn.
"Ta biết!" Bạch Phong khịt mũi, xem thường nói: "Nếu ngươi thua thì đó là do ngươi không có năng lực, quá phế vật, không có Phá Sơn Ngưu tinh huyết thì ngươi tự nghĩ biện pháp giải quyết đi, cùng lắm thì quỵt nợ, mất thể diện chút cũng không sao, cao lắm thì coi như bị học phủ khai trừ mà thôi."
Tô Vũ im lặng, ngươi nói thật dễ dàng!
Bất quá suy nghĩ một chút, Tô Vũ cũng không có cự tuyệt.
Dùng thì dùng!
Haiz, bất quá vẫn còn có chút lo lắng a.
Bạch Phong thấy hắn hoang mang như vậy thì phì cười, thôi không trêu chọc tên đồ đệ của mình nữa, "Đừng sợ, không có chuyện gì lớn, thật sự mà thất bại thì ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp, Phá Sơn Ngưu tinh huyết tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng không có nghĩa là không ai kiếm được. Người khác không thể nhưng Sơn Hải cảnh thì khác."
"Ngươi nói mấy tên kia, bọn hắn tuy có tiền nhưng vẫn tìm mua không được, đó là vì địa vị của bọn họ còn chưa đủ, ngươi xem những yêu nghiệt kia đi, có ai bận tâm tới mấy giọt tinh huyết Phá Sơn Ngưu của ngươi không?"
Bạch Phong cười ha hả nói: "Người khác thì ta không biết, nhưng mấy đại gia tộc nhất định đều có hàng tích trữ! Bao gồm cả mấy vị cường giả Sơn Hải cảnh khác trong học phủ chúng ta cũng vậy, phần lớn cũng đều có lưu hàng. Đám học viên thách đấu ngươi để giành tinh huyết, mặc dù gia cảnh không tệ, nhưng dù sao địa vị của chúng cũng kém cỏi, chưa đủ để khiến các gia tộc có sẵn Phá Sơn Ngưu tinh huyết nể tình mà bán ra cho..."
"Lưu Hồng lười biếng, để mặc cho đệ tử của gã tự mình đi tranh thủ. Hồ Văn Thăng thì khác, y đã từng chuẩn bị sẵn một phần cho đệ tử của mình, hiện tại mất đi, y lại muốn bế quan, đương nhiên tên đồ đệ kia sẽ không lại dám đi tìm lão sư của hắn mà đòi, vì vậy mới tới bắt nạt ngươi, có rõ chưa?"
Tô Vũ hiểu rõ, gật đầu đáp: "Hiểu rõ, cho nên nếu ta thua, lão sư có thể tìm người mua cho ta đúng không?"
"Không phải ta..."
Bạch Phong lắc đầu, anh muốn nói ‘không phải ta, mà là Ngô Nguyệt Hoa kìa.’
Nhưng suy nghĩ một thoáng liền quyết định không nhiều lời.
Nếu ngươi quá phế vật, bại bởi Lâm Diệu, không có tinh huyết để trả cho đối phương, vậy thì tự mình đi mà tìm Ngô Nguyệt Hoa đi, lão sư ngươi mới không đi, ta gánh không nổi người kia, ngươi thì khác, ngươi đi mượn thì sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Tô Vũ nghĩ đến một chuyện liền hỏi: "Lão sư, ta có khả năng bí mật tiến vào bí cảnh không? Ta sợ bị đám người Trần Khải biết thì sẽ rất phiền toái."
"Bí mật tiến vào?" Bạch Phong phì cười nhìn hắn, "Tiểu tử ngươi còn muốn giấu một tay? Nói thật, có cái tinh huyết bùng nổ làm át chủ bài là đã đủ rồi, bất quá ngươi đã nói như vậy... Vậy thì hai ta liền bí mật đi vào!"
Dứt lời, Bạch Phong liền xoay người đi vào sở nghiên cứu lại.
Một lát sau, trong tay anh ta xuất hiện nhiều thêm một kiện trường bào màu đen, anh ném cho Tô Vũ, đoạn nói: "Cho ngươi, mặc vào rồi che mặt lại, đủ bí mật chưa?"
Tô Vũ im lặng, ngươi không có đùa ta?
Ý ta nói chính là có thể có một lối đi đặc thù nào đó, ít người biết hay không, ai nói bí mật có nghĩa là dùng áo khoác che mặt như này?
Huống chi ta và ngươi đang đi cùng một chỗ, đồ đần cũng biết kẻ che mặt là ta a.
"Ha ha ha, đừng cáu, trêu ngươi thôi." Bạch Phong phá ra cười lớn, "Mấy tiểu tử kia làm gì có đứa nào có năng lực biết ai ra vào bí cảnh, trừ phi lão sư của bọn chúng nói cho chúng biết. Nhưng hiện tại Hồ Văn Thăng đang bế quan, Lưu Hồng thì đã sớm tiến nhập bí cảnh từ trước, chuẩn bị đột phá, làm sao có thời giờ để ý tới ngươi?"
"Lưu Hồng lão sư tiến vào bí cảnh rồi?"
"Đúng vậy!" Bạch Phong cắn răng đáp: "Bằng không..."
Bằng không làm sao mình lại nghèo như vậy?
Cái tên kia đã mau chân chạy tới bí cảnh, nhất định là vì muốn tránh mặt mình, đúng là đồ không biết xấu hổ, đã nói phải cùng nhau hố người, ngươi thế mà lại chạy!
Chẳng phải nói ngươi sẽ chèn ép học trò ta, sau đó cho ta tiền sao? Rốt cuộc người ở đâu rồi?
Ngươi không chèn ép hắn, hắn sẽ lập tức tiến vào giai đoạn Thiên Quân dưỡng tính; còn ta không có tiền, làm sao bồi dưỡng được?
Đúng vậy, khoảng cách Tô Vũ tới giai đoạn dưỡng tính cũng sắp rồi.
Ngày đầu tiên tới trung tâm nghiên cứu, độ chứa đầy của hắn mới chỉ đạt đến khoảng 30%, sau này là bởi vì thời gian tu luyện không đủ, cộng thêm ý chí lực của hắn đã quen dần với phòng Mảnh vỡ, cho nên tiến bộ chậm một chút, khó có thể xuất hiện tình huống bùng nổ tăng nhanh 5% như lần trước.
Nhưng trong vòng 20 ngày qua, Tô Vũ vẫn đều đang chậm rãi tiến bộ.
Bây giờ độ chứa đầy của hắn đã đạt đến mức 48%.
Hôm nay là Thiên Quân, hai ngày nữa liền có thể vượt ngưỡng 50%.
Cùng lắm chậm nhất thì trong vòng 10 ngày, tiểu tử này chắc chắn sẽ là dưỡng tính.
Bạch Phong nghĩ đến đây liền quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, đoạn nói: "Trước khi đến giai đoạn dưỡng tính thì ngươi nên phác họa thêm một cái thần văn nữa, mấy ngày này chính là lúc thích hợp để đặt nền móng đa thần văn cho ngươi, nghĩ kỹ xem muốn phác họa thần văn chữ nào chưa? Phải rồi, còn ý chí chi văn nữa, ngươi đã chuẩn bị ổn thỏa rồi đúng không?"
"..."
Tô Vũ ngốc trệ nhìn Bạch Phong, lão sư, trước đó rõ ràng ngươi nói ngươi sẽ chuẩn bị cho ta mà.
Bạch Phong bị hắn nhìn tới nỗi có chút chột dạ, vội ho một tiếng nói: "Giai đoạn dưỡng tính thì chỉ cần dùng Thiên Quân hoặc Vạn Thạch nguyên bản quan sát để phác họa thần văn là đủ rồi, đó đều là những nguyên bản cấp thấp, ta không lưu giữ, đợi khi nào ngươi tiến giai Vạn Thạch thì hẵng nói ta, ta có lưu lại mấy quyển Đằng Không nguyên bản cho ngươi đây."
“...”
Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?
Ngươi thật sự phá sản rồi chứ gì?
Tô Vũ kỳ thật cũng biết, Bạch Phong đại khái quả thật không có tiền.
Lần trước vị sư bá mà hắn còn chưa từng gặp mặt kia xảy ra chuyện, Tô Vũ thấy Bạch Phong rất lo lắng, còn bỏ ra ngoài mấy lần, Tô Vũ âm thầm suy đoán, hẳn là anh ta muốn bán một ít thứ gì đó, đổi thành tiền mặt để giúp đỡ vị sư bá kia.
Hiện tại có khả năng là ngoại trừ phòng nghiên cứu ra thì hệ của bọn họ cái gì cũng không có.
Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?
Ngươi thật sự phá sản rồi chứ gì?
Tô Vũ kỳ thật cũng biết, Bạch Phong đại khái quả thật không có tiền.
Lần trước vị sư bá mà hắn còn chưa từng gặp mặt kia xảy ra chuyện, Tô Vũ thấy Bạch Phong rất lo lắng, còn bỏ ra ngoài mấy lần, Tô Vũ âm thầm suy đoán, hẳn là anh ta muốn bán một ít thứ gì đó, đổi thành tiền mặt để giúp đỡ vị sư bá kia.
Hiện tại có khả năng là ngoại trừ phòng nghiên cứu ra thì hệ của bọn họ cái gì cũng không có.