Về tới phòng ngủ của mình, Hạ Hổ Vưu lấy máy nhắn tin nhanh chóng gọi đến một số, cười ha hả nói: "Người anh em, có hứng thú với tư liệu của Tô Vũ không?"
"Tư liệu mới ra lò, chắc chắn chưa ai biết!"
"Cái gì? Tân sinh vừa vào học không đáng để tìm hiểu? Ta nói này đại ca, mỗi tháng thậm chí mỗi ngày thiên tài đều đang tiến bộ, ngươi cảm thấy tư liệu mấy tháng trước còn hữu dụng ư?"
"Thế này đi, ta cho ngươi tư liệu, nếu ngươi cảm thấy vô dụng thì không cần trả tiền, Hạ Hổ Vưu ta biết giữ chữ tín! Nếu ngươi cảm thấy có ích, 10 điểm công huân, nếu thấy không đáng thì cho ngươi đập quán của ta!"
"..."
Sau khi trao đổi với người bên kia một hồi, Hạ Hổ Vưu lộ ra nét vui mừng.
Kiếm lời rồi!
Bán cho một người đã được 10 điểm, tài liệu này có khả năng bán cho tối thiểu 10 người.
Đương nhiên, bán nhiều sẽ không còn đáng giá.
Những tên kia sẽ chia sẻ tin tức với nhau!
Bất kể thế nào, lần này cậu sẽ kiếm được một khoản lớn.
"Cảm tạ Tô Vũ, cảm tạ Bạch Phong!"
Hạ Hổ Vưu cảm tạ một hồi, nếu không phải Bạch Phong hôm nay nổi bão, thì hệ của Tô Vũ cũng sắp bị mọi người lãng quên rồi.
Lần này thì hay rồi, không ít người cảm thấy hứng thú với Bạch Phong và Tô Vũ.
Cậu không thể giao dịch tư liệu của Bạch Phong, sợ sẽ bị Bạch Phong đánh chết.
Nhưng người ta không mua được của Bạch Phong thì vẫn có của Tô Vũ mà!
Hạ Hổ Vưu cảm tạ một hồi, tính toán việc rút ngắn quan hệ, bây giờ Bạch Phong ra tay bỗng nhiên bộc phát ra thực lực cường đại, rất nhiều người trong học phủ đều chú ý đến sư đồ bọn hắn, mai đây hai sư đồ này sẽ trở thành cái cây rụng tiền của mình!
"90 điểm... Cùng lắm bán tinh huyết cho hắn với giá 90 điểm đi!"
Hạ Hổ Vưu quyết tâm, coi như đầu tư, hẳn là sau này có thể kiếm lời.
...
Cùng lúc đó.
Dưỡng Tính viên, khu hạng nhất.
Hạ Thiền nhíu mày mở cửa, Trần Khải cẩn thận từng li từng tí đi vào, hít sâu một hơi, mở miệng gọi: "Hạ... Hạ sư cô."
Gọi thật miễn cưỡng!
Hạ Thiền là học sinh của Chu phủ trưởng, xem như sư muội của Hồ Văn Thăng, hắn phải gọi nàng là sư cô, dĩ nhiên nếu là khác biệt phe phái thì không cần gọi như vậy, gọi tên là được.
"Có việc gì?"
Hạ Thiền lạnh lùng đáp, cũng không để ý việc thực lực của đối phương mạnh hơn nàng.
"Hạ sư cô, hẳn là ngươi đã biết chuyện ngày hôm nay, Tô Vũ cướp đi tinh huyết Phá Sơn Ngưu thuộc về ta..."
Hạ Thiền nhíu mày, "Hồ sư huynh thua thì phải trả!"
Trần Khải cắn răng, thấp giọng nói: "Ta biết, nhưng nếu không phải Bạch Phong cố ý gây chuyện, sư phụ sẽ không lãng phí tinh huyết..."
"Ngươi tìm ta để nói cái gì?"
"Ta... Ta biết Tô Vũ còn một cơ hội vào bí cảnh chữ “Nguyên”, nếu hắn muốn đột phá thì chắc chắn sẽ đến đó, ta không còn cơ hội vào đó nữa, Hạ sư cô... Có thể giúp ta được không, đừng cho Tô Vũ cơ hội đột phá Thiên Quân, bằng không... Hắn nhất định sẽ dùng hết số tinh huyết kia!"
Trần Khải vội vàng nói: "Đương nhiên ta sẽ không để Hạ sư cô làm không công..."
Hạ Thiền trực tiếp đóng cửa!
Bịch một tiếng, Trần Khải bị nhốt bên ngoài.
Thật ngây thơ!
Nàng thiếu cái gì sao?
Vì sao lại phải giúp Trần Khải?
"Hạ sư cô, giúp ta một lần đi mà, hoặc là giúp hắn sớm Dưỡng Tính cũng được, lúc đó ta sẽ có cơ hội lấy lại những thứ kia, hắn Dưỡng Tính rồi thì ta có thể tính sổ với hắn, cũng không thể để hắn trở thành Thiên Quân, không thì số tinh huyết ấy sẽ bị dùng hết..."
Còn bị mắng một trận!
Không phải có tin đồn, tại Nam Nguyên Tô Vũ đã đắc tội nữ nhân này sao?
Trần Khải phẫn nộ, thậm chí y đã muốn tát chết Ngô Lam, nữ nhân này còn ghê gớm hơn Hạ Thiền, nàng ta nói chuyện quá khó nghe!
Dù sao Hạ Thiền cũng là Thiên Quân, trong khi Ngô Lam cũng mới chỉ là Khai Nguyên cảnh, có tư cách gì để vênh mặt như thế.
Ngay sau đó, y bỗng nghĩ đến Ngô Kỳ, nghĩ đến truyền thuyết đáng sợ kia... Trần Khải âm thầm suy ngẫm, được rồi, y sẽ không so đo với Ngô Lam, dù sao thì y cũng không thể chọc đến tỷ tỷ Ngô Kỳ của nàng ta.
Còn bị mắng một trận!
Không phải có tin đồn, tại Nam Nguyên Tô Vũ đã đắc tội nữ nhân này sao?
Trần Khải phẫn nộ, thậm chí y đã muốn tát chết Ngô Lam, nữ nhân này còn ghê gớm hơn Hạ Thiền, nàng ta nói chuyện quá khó nghe!
Dù sao Hạ Thiền cũng là Thiên Quân, trong khi Ngô Lam cũng mới chỉ là Khai Nguyên cảnh, có tư cách gì để vênh mặt như thế.
Ngay sau đó, y bỗng nghĩ đến Ngô Kỳ, nghĩ đến truyền thuyết đáng sợ kia... Trần Khải âm thầm suy ngẫm, được rồi, y sẽ không so đo với Ngô Lam, dù sao thì y cũng không thể chọc đến tỷ tỷ Ngô Kỳ của nàng ta.