Hình như Bạch Phong biết hắn đang suy nghĩ gì, anh cười nhạt bảo: "Không phải xếp thứ nhất thì thứ hai hay thứ tư cũng chẳng khác gì nhau, ta không để ý vấn đề này, nếu là thứ nhất thì còn đáng để đánh cược một lần!"
"Đấu không thắng Hạ Ngọc Văn, ta cũng lười tranh giành với bọn hắn, vị trí mà thôi, cho được thì cho, vậy là được rồi."
Tô Vũ không biết anh nói vậy là có ý tứ gì nên không tiếp lời.
Bạch Phong lại nói: "Nếu năm nay ta không nhận học sinh thì đã không thèm để ý tới y, cùng lắm thì lần sau khi có cơ hội chuyển chính thức, chúng ta lại đấu một lần..."
Tô Vũ tò mò: "Lão sư, ý của ngài là..."
"Không phải năm nay nhận ngươi rồi sao?” Bạch Phong thở dài: "Ta tiến đến Đằng Không thất trọng rồi, kỳ thật không còn quan tâm vài chuyện trong học phủ nữa, nhưng ngươi thì không được. Ta phải tranh thủ một vài thứ gì đó cho ngươi mới được, haiz, chỉ có thể liều một lần, dùng thất đấu cửu, giảm bớt áp lực cho ngươi, mặc dù thua thì sẽ rất mất thể diện, thậm chí còn bị thương thảm trọng, cần tu dưỡng nửa năm tới một năm..."
Tô Vũ ngây ngốc, cái gì cơ?
Bạch Phong nói tiếp: "Tuy nói là ta ra mặt vì ngươi, nhưng không sao, đây là việc lão sư nên làm!"
Tô Vũ muốn hỏi nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Tại sao lại ra mặt vì ta?
Ta không hiểu!
Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói cái gì!
Bạch Phong thở dài, "Trong một năm, nếu ngươi có thể tiến giai Đằng Không, vậy ta đây sẽ không trắng tay, cho dù bị thương cũng đáng!"
"..."
Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì đấy?
Tô Vũ lộ vẻ mờ mịt xen lẫn một chút hậm hực.
Nói như thể... ta liên lụy đến ngươi ấy, nhưng ta không làm gì mà.
Ta rất khiêm tốn.
Lưu Hạ đến gây chuyện với ta, ta còn không lên tiếng.
Bạch Phong lại không để ý tới hắn, lộ vẻ tráng sĩ một đi không trở về, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, trên thân lộ ra một cỗ khí thế vô hình.
"Tô Vũ, vì ngươi, lần này lão sư sẽ đấu với Hồ Văn Thăng, nếu thắng thì tốt, nếu thua... Vậy cũng không sao, là do lão sư không biết lượng sức, không liên quan đến ngươi!"
Tô Vũ phát điên rồi, nói vậy khác gì đang bảo việc ngươi thua liên quan đến ta, vậy là sao chứ?
"Một năm sau, nếu ngươi không thể tiến giai Đằng Không... Không sao, lão sư sẽ đấu với Sơn Hải cảnh một lần, tranh thủ cơ hội Đằng Không cho ngươi!"
A a a, Tô Vũ tức đến mức muốn đánh người. Bạch Phong, ngươi đừng làm ra vẻ bi thương vậy nữa, cảm giác như đang khoác lác ấy!
Tô Vũ dở khóc dở cười, hắn không biết rốt cuộc Bạch Phong muốn làm gì.
Nhưng cảm giác có vẻ như đang tạo áp lực cho hắn một trách nhiệm, thuận tiện làm mình cảm thấy bản thân đã nợ đối phương, nhưng thật sự hắn đâu có làm gì!
...
Bạch Phong mặc kệ.
Tô Vũ nghe rồi thì phải nỗ lực hết sức cho anh là được.
Anh nói thành thê thảm như vậy, hắn không nỗ lực thì có xứng đáng không?
Còn việc một năm sau Đằng Không... Khụ khụ, tùy tiện nói chơi thôi, cũng không phải ép buộc.
Nhưng tiểu tử này có thiên phú rất mạnh, một năm sau tranh thủ leo lên Bách Cường bảng chắc là không có vấn đề gì nhỉ?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Bạch Phong không có thời gian để ý tới Tô Vũ, lát sau, bọn họ đi đến trước mặt một ngôi biệt thự, Bạch Phong khí thế dâng trào quát: "Hồ Văn Thăng, Bạch gia gia của ngươi tới rồi, cút ra đây!"
Tiếng quát vang như sấm quanh quẩn khu dân cư!
Ngay sau đó, một thân ảnh đột ngột xuất hiện.
Trong tiểu viện, một thanh niên mặc trường bào màu xanh bước ra khỏi biệt thự, nhìn về phía Bạch Phong đang đứng ở cổng.
Hồ Văn Thăng hơi nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Bạch Phong, ngươi muốn chết à?"
Cùng lúc đó, từ bốn phương tám hướng, lần lượt vô số bóng người phá không lao tới.
Bọn họ không tới gần, sân thượng mấy ngôi biệt thự xung quanh trở thành nơi bọn họ đáp xuống.
Hôm nay Bạch Phong gióng trống khua chiêng đến tìm mình, Hồ Văn Thăng đã biết anh ta chẳng có ý tốt.
Y không nói nhảm, chỉ lẳng lặng đáp: "Bạch Phong, lời thừa thãi ít thôi! Nói thẳng đi, hôm nay ngươi muốn làm cái gì?"
"Tốt!” Bạch Phong cũng không kiếm cớ, dứt khoát nói thẳng: "Người của ngươi bắt nạt người của ta, bồi thường đi! Lên lôi đài, nếu ngươi thắng, coi như ta chưa từng tới đây! Nếu ta thắng, đưa ta ngàn giọt tinh huyết của chủng tộc bách cường Thiên Quân là được!"
Hồ Văn Thăng nhíu mày nhìn về phía Tô Vũ, thản nhiên hỏi: "Ngươi muốn dùng tinh huyết để giúp hắn chú thể Thiên Quân ư? Không cần nhiều như vậy, trăm giọt là đủ rồi!"
"Ngươi quan tâm làm gì, chiến không?"
Hôm nay Bạch Phong gióng trống khua chiêng đến tìm mình, Hồ Văn Thăng đã biết anh ta chẳng có ý tốt.
Y không nói nhảm, chỉ lẳng lặng đáp: "Bạch Phong, lời thừa thãi ít thôi! Nói thẳng đi, hôm nay ngươi muốn làm cái gì?"
"Tốt!” Bạch Phong cũng không kiếm cớ, dứt khoát nói thẳng: "Người của ngươi bắt nạt người của ta, bồi thường đi! Lên lôi đài, nếu ngươi thắng, coi như ta chưa từng tới đây! Nếu ta thắng, đưa ta ngàn giọt tinh huyết của chủng tộc bách cường Thiên Quân là được!"
Hồ Văn Thăng nhíu mày nhìn về phía Tô Vũ, thản nhiên hỏi: "Ngươi muốn dùng tinh huyết để giúp hắn chú thể Thiên Quân ư? Không cần nhiều như vậy, trăm giọt là đủ rồi!"
"Ngươi quan tâm làm gì, chiến không?"