Sau hơn 20 phút, Tô Vũ dùng cả tay cả chân để bò ra bên ngoài!
Ta không làm nữa!
Được rồi, ta đồng ý là mình chưa tàn nhẫn, nhưng ta sợ mình còn chưa tới cực hạn thì đã bị đau tới chết rồi.
Một phút đồng hồ sau, Tô Vũ đã ở bên ngoài nhìn về phía phòng Mảnh vỡ, trong lòng vẫn chưa nguôi cơn thất kinh!
Đồng thời còn thấy buồn rầu và bất đắc dĩ!
"Ta... không đủ tàn nhẫn với chính mình!"
Lần đầu tiên tới phòng thí nghiệm mà đã buông bỏ nửa chừng, hắn quả thật không thể nhẫn nại đến cực hạn.
Sổ tay có viết, lần đầu tiên có thể nhẫn nại đến cực hạn sẽ có ích lợi rất lớn.
Giờ khắc này, thậm chí Tô Vũ có chút hoài nghi bản thân.
Liễu Văn Ngạn và Bạch Phong từng nói, Tô Vũ có sự kiên trì, Triệu Lập cũng nhận xét, ông thấy Tô Vũ rất cứng cỏi nên mới có tâm tư thu làm đồ đệ, chính Tô Vũ cũng tưởng thật.
Nhưng hiện tại... Ta thật sự xứng đáng với những lời đánh giá trên ư?
Tô Vũ nằm rạp trên mặt đất, hoài nghi nhân sinh, hắn cảm thấy mình sắp đau tới chết rồi, thật sự có người chịu được đến cực hạn sao?
"Quyển sách này không gạt ta đấy chứ?"
...
Cùng lúc đó.
Bạch Phong vừa ăn cơm vừa cầm máy truyền tin nhắn: "Không cần để ý đến hắn, ném đến phòng thí nghiệm để tự chơi rồi! Ngươi đừng lo, nếu ngươi không yên lòng thì tự đi xem đi..."
"Sư huynh, đây là đồ đệ của ta, không phải của ngươi, ngươi gấp cái gì!"
Bạch Phong ăn đến miệng đầy mỡ, chờ người bên kia dứt lời, anh mới đáp: "Cho hắn đến phòng Mảnh vỡ, sau này chủ yếu hắn sẽ ở đó để tăng ý chí lực, độ bền bỉ của tiểu tử này khá tốt, độ chứa đầy 30%, kiên trì vài phút ở đó sẽ không có vấn đề gì."
"..."
"Đừng lo lắng, đến cực hạn hắn sẽ tự ra ngoài, dù không ra được, khi biển ý chí rung chuyển thì cấm chế cũng sẽ ném hắn ra, không chết người được đâu."
"..."
"5 phút đồng hồ một nấc thang, tiểu tử này có thể kiên trì 5 phút đồng hồ, ra ngoài tu dưỡng một lúc, một lần tăng 1% độ chứa đầy, không có vấn đề gì lớn!"
"..."
Bạch Phong tiếp tục lảm nhảm: "Một ngày tới một lần, cho dù sau đó hiệu quả sẽ yếu bớt, ba ngày tăng 1%, hai ba tháng sau hắn cũng sẽ có hi vọng tiến vào Dưỡng Tính!"
"..."
"Ta biết, yên tâm đi, không để hắn ngày nào cũng vào là được chứ gì, cảm nhận được thống khổ khi đến cực hạn, chắc là tiểu tử đó cũng không dám ngày ngày đến, thường là vào một lần chết no nửa năm, hắn cũng có hi vọng đến giai đoạn Dưỡng Tính!"
Bạch Phong hả hê: "Nếu nửa năm sau thành công đến Dưỡng Tính, hơn nữa thân thể hắn tiến giai Thiên Quân, phối hợp với thần văn, dù không vào được Bách Cường bảng thì danh tiếng cũng có thể nằm trong 1000 học viên đứng đầu! Một năm sau, ta phái hắn đi khiêu chiến học viên Bách Cường bảng cũng chưa muộn!"
"Ngươi nói ai? Đệ đệ của Lưu Hồng?" Bạch Phong khinh thường: "Ta biết tiểu tử kia rồi, trước khi tới học phủ đã là dưỡng tính, Khai Nguyên cửu trọng, hoàn thành phác họa thần văn, hiện tại có thể tiến vào Bách Cường bảng cũng là do Lưu Hồng phí tâm phí sức bồi dưỡng ra, có thể so với Tô Vũ tự mình phấn đấu, một năm sau tiến vào Bách Cường bảng sao?"
"..."
"Đương nhiên là phải tự tin chứ, nếu một năm sau hắn không vào được Bách Cường bảng, vậy coi như ta nhìn lầm người, ngươi làm việc của ngươi đi, đừng để ý đến việc của ta, khiến tiểu tử này ăn chút đau khổ rồi nói, miễn cho tâm cao khí ngạo!"
Dập máy thông tin, Bạch Phong lau miệng, quay đầu nhìn căn cứ nghiên cứu phía xa, nở nụ cười gian xảo.
Cảm giác đạt đến cực hạn khó chịu không?
Thống khổ không?
Biển ý chí rung chuyển có đau đến chết đi sống lại hay không?
Còn vấn đề Tô Vũ có thể kiên trì đến cực hạn hay không, anh không hề hoài nghi, nếu chút sự kiên trì ấy tiểu tử này còn không có, vậy thì anh thật sự nhìn lầm người rồi.
"Ai, quên mất!" Bạch Phong bỗng nhiên vỗ đầu cái bốp, "Đáng lẽ nên ghi chép thành tích vào sổ tay, tỉ như ta kiên trì được 10 phút... Khụ khụ, không, phải ghi 30 phút đồng hồ mới đúng, để tiểu tử kia tự ti một chút mới vui!"
Bạch Phong tiếc nuối, biết thế anh đã ghi chép lại thời gian.
Mình kiên trì 10 phút... lại nhầm, là 30 phút đồng hồ, 10 phút thì không đủ thể hiện ra sự cường hãn của mình!
Đợi tiểu tử kia kiên trì được vài phút, sau đó xem xét ghi chép, chậc chậc, có thể bị đả kích đến không còn mặt mũi gặp người khác hay không?
Chắc lần sau nhìn thấy mình sẽ không còn kiêu ngạo như vậy nữa?
Đã biết ai mới là thiên tài thật sự chưa?
Bạch Phong lắc đầu, ăn uống no đủ xong, anh cũng lười quan tâm Tô Vũ, thu thập một chút, tính tiền xong rời đi, hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai... Đi tìm Hồ Văn Thắng chơi đi!
Không thì cho Lưu Hồng xem chút thành quả, cái tên này không mất chút lông thì mình cũng sắp không còn tiền ăn cơm rồi.
...
Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.
Phòng Mảnh vỡ, Tô Vũ thất bại tan tác quay về.
Dù hắn không cam tâm, cảm thấy buồn bực, nhưng cảm giác đau đớn là thật, Tô Vũ không chịu nổi thêm nữa nên đành phải bò ra khỏi đó.
Nhưng trong lòng Tô Vũ vẫn không cam tâm bỏ qua!
Tô Vũ nghỉ ngơi một lát rồi lại thử đi vào phòng Loại bỏ.
...
Cũng giống như phòng Mảnh vỡ, phòng Loại bỏ cũng phân ra làm nhiều khu vực.
Tô Vũ đi vào khu vực thứ nhất.
Lần này dễ hơn bên kia nhiều, trong đây có một cái ao lớn, huyết dịch kim sắc quay cuồng bên trong, đó không phải một giọt tinh huyết mà là hỗn hợp vô số tinh huyết, tinh hoa trong đó đã bị rút ra, còn lại là máu huyết hỗn tạp tạo thành cái ao này.
Thực chất tinh huyết hỗn tạp không thích hợp để tu luyện.
Nhưng nguyên khí tràn ra rất nồng đậm, chỉ cần Tô Vũ không thâm nhập thì nơi đây cực kỳ thích hợp để tu luyện.
"Tu luyện Nạp Nguyên quyết ngay bên cạnh ao thì không cần lo lắng vấn đề nguyên khí..."
Sau khi Tô Vũ đi vào, hắn lập tức phán đoán ra.
Nguyên khí nồng đậm là điểm tốt đầu tiên, điểm tốt thứ hai là tiểu đệ chữ “Máu” có thể hấp thu máu tươi miễn phí.
Tiểu đệ chữ “Máu” nhà hắn vốn không kiêng ăn, huyết dịch gì cũng có thể hấp thu.
Ao máu lớn này tràn đầy huyết khí, đủ để cho nó ăn đến no say.
"Đáng tiếc..."
Nhìn cái ao kia, Tô Vũ vẫn cảm thấy đáng tiếc, tinh huyết đã trộn lẫn vào nhau, bằng không, có lẽ hắn có thể mở ra sách họa.
Trong đó chắc chắn có loại tinh huyết của chủng tộc hắn từng mơ thấy.
Nhiều tinh huyết như vậy, không thể nào chỉ có chủng tộc trong mộng.
Nhưng hiện giờ chúng đã trộn lẫn vào nhau, muốn phân tách ra cũng khó khăn.
Tinh hoa trong tinh huyết đã bị rút ra hết, nhưng Tô Vũ cảm thấy, dù không có tinh hoa, tinh huyết cũng có thể đảm nhiệm vai trò chìa khóa, có hi vọng mở ra sách họa.
"Nếu rút tinh hoa ra khỏi tinh huyết Thiết Dực điểu, vậy nó còn có thể phụ trợ tu luyện được không?"
Tô Vũ tự hỏi chính mình.
Nếu nó có thể và không có ảnh hưởng gì, mà phòng thí nghiệm bỏ đi không ít tinh huyết, nếu mình lấy được, vậy có thể thôn phệ để tu luyện hay không?
Cái ao tràn đầy máu huyết kia có thể được tận dụng chứ?
Tô Vũ lâm vào trầm tư.
Nhưng dù hiện tại có khả năng, hắn cũng không dám làm loạn.
Hắn mới đến phòng thí nghiệm, không rõ nhiều thứ, nếu tự tiện thử lung tung sẽ dễ xảy ra vấn đề.
Mà quan trọng hơn là hắn còn chưa vào được vòng trong, không thể tới gần cái ao đó!
Quanh ao tràn đầy nguyên khí hỗn tạp, năng lượng tinh huyết rất mạnh, hiện tại hắn ở Khai Nguyên cảnh còn không thể tới gần, có khả năng sẽ bị nó nổ chết.
"Tu luyện khôi phục một chút, sau đó... Lại đến phòng Mảnh vỡ, ta không tin mình thật sự kém cỏi như vậy!"
Tô Vũ tự nhủ!
Hắn không tin mình vô dụng như thế, người khác có thể kiên trì đến cực hạn, vì sao chính mình không thể?
Có lẽ cực hạn của mình cao hơn người khác một chút, nhưng nói gì đi nữa thì hắn nhất định phải thử kiên trì đến cực hạn!
Tô Vũ ngồi xuống đất xếp bằng tu luyện, cố gắng khôi phục nguyên khí!
Tiểu đệ chữ “Máu” trong thức hải đang nhanh chóng hấp thu huyết khí tràn lan, lúc này rất sinh động.
Tô Vũ tự nhủ!
Hắn không tin mình vô dụng như thế, người khác có thể kiên trì đến cực hạn, vì sao chính mình không thể?
Có lẽ cực hạn của mình cao hơn người khác một chút, nhưng nói gì đi nữa thì hắn nhất định phải thử kiên trì đến cực hạn!
Tô Vũ ngồi xuống đất xếp bằng tu luyện, cố gắng khôi phục nguyên khí!
Tiểu đệ chữ “Máu” trong thức hải đang nhanh chóng hấp thu huyết khí tràn lan, lúc này rất sinh động.