Liễu Văn Ngạn mỉm cười nhìn đại bá đã yên lặng theo sau mình, đoạn hỏi: "Đại bá, ngài lưu lại nơi này hay là đi theo ta?"
"Cùng nhau."
Liễu đại bá thấp giọng đáp.
Hạ Long Võ tỏ vẻ muốn nói rồi lại thôi, Liễu Văn Ngạn bật cười, "Để đại bá đi theo ta vậy, nếu ta chết, đại bá ta sẽ rất cô đơn. Dù sao Liễu gia cũng đã hủy diệt, để lại mình ông ấy trông coi tòa thành tàn phá này làm gì chứ."
Liễu đại bá yên lặng gật đầu.
Liễu gia. .. Đã sớm không còn nữa.
Hạ Long Võ khẽ gật đầu, Liễu Văn Ngạn lại nói tiếp: "Không biết vị sư thúc tiện nghi của ta có đáng tin cậy hay không, kỳ thật ta không quá tin tưởng ông ấy, Hạ gia còn có chuẩn bị gì khác không?"
Su thuc tiện nghi của ông dĩ nhiên là Vạn Thiên Thánh.
"Có!"
Hạ Long Võ gật đầu đáp: "Yên tâm, Hạ gia còn có một số chuẩn bị, dù sư phụ ta không làm gì được thì Hạ gia cũng sẽ bắt lấy tên kia, dù không giết được gã thì lần này gã cũng đừng hòng che giấu mọi người nữa."
"Vậy thì tốt, không cầu giết được gã, chỉ hy vọng ... Có thể triệt để xác định thân phận của gã. Một khi hạt giống hoài nghi gieo xuống, người người đều sẽ cảm thấy bất an, Nhân tộc ... nguy rồi!"
Liễu Văn Ngạn nói khẽ: "Đều là chiến hữu cũ năm xưa, bây giờ lại là ngươi không tin ta, ta không tin ngươi, tiếp tục như vậy, trăm năm thoáng qua, dù là Bán Hoàng thì cũng không thể thành công tấn cấp. Lòng người ở Nhân tộc cũng tan rã, sẽ vô lực chiến đấu một trận. Bây giờ Đại Tần vương còn có thể chấn nhiếp chút đỉnh, một khi Đại Tần vương trấn giữ không được nữa, đại khái sẽ là lúc Nhân tộc tận diệt!"
Hạ Long Võ gật đầu, giọng đầy kiên định: "Cho nên nhất định chúng ta sẽ tìm ra gã!"
Liễu Văn Ngạn mỉm cười: "Đừng nói chắc chắn như thế, nếu tên kia cảm nhận được mối nguy thì sẽ không ra, vậy mọi thứ đều vô dụng."
"Gã sẽ tới!"
Hạ Long Võ nhìn ông, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi sẽ làm cho gã phải xuất hiện? Đúng không?"
Liễu Văn Ngạn suy tư một hồi, cười đáp: "Hy vọng là thế. Làm nhiều chuẩn bị như vậy rồi mà gã còn không ra ... Vậy thì đành hết cách. Ta về Nam Nguyên, trước hết sẽ tấn cấp Nhật Nguyệt rồi mới làm việc khác, nếu gã không xuất hiện vậy liền để gã tiếp tục kìm nén, lần này không lộ diện thì gã cũng không còn giấu diếm được bao lâu. Gã tự biết điều đó."
Hạ Long Võ mỉm cười, Liễu Văn Ngạn cũng mỉm cười.
Hai người vỗ vỗ bả vai lẫn nhau, sau đấy Hạ Long Võ biến mất ngay tại chỗ.
Liễu Văn Ngạn quay người nhìn về phía Liễu đại bá, ánh mắt quyết tâm, "Đại bá, đi thôi. Chúng ta đi báo thù nào."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!