"Hệ dung hợp đa thần văn!" Hạ Hổ Vưu giải thích: "Bên ngoài đều gọi như vậy, ngươi phải biết, thần văn học viện mặc dù nghiên cứu thần văn, nhưng dưới tình huống bình thường, ba năm cái thần văn là đủ rồi, có nơi thì chỉ dứt khoát một cái, một thần văn mạnh mẽ vậy liền đại biểu cho hết thảy!"
"Thế nhưng nhất hệ của các ngươi ưa thích phác hoạ nhiều thần văn, ai cũng có nhiều... Không phải chỉ là nhiều bình thường thôi đâu!"
Hạ Hổ Vưu thầm chửi bậy, rồi mới kể: "Là rất nhiều, năm đó trước khi Bạch Phong đột phá Đằng Không hình như đã vẽ ra 12 cái thần văn, phác hoạ một thần văn thì phải hao phí rất nhiều thời gian, lại còn phải uẩn dưỡng và cường hóa. Anh ta phác hoạ nhiều như vậy, nếu không phải thiên phú của anh ta rất mạnh thì còn lâu mới Đằng Không nổi!"
"Cho nên các ngươi bên này không có nhiều người, Đằng Không cũng rất ít."
Hạ Hổ Vưu thấp giọng nói: "Trước kia thì cũng không ít người đâu, sau này có người không chịu nổi, cảm thấy chậm trễ thời gian nên đã bỏ đi! Nhất hệ của các ngươi phác họa thần văn phải trên 10 cái, nếu chưa đủ thì không cho các ngươi Đằng Không. Kể cả có khả năng Đằng Không rồi thì cũng không để các ngươi Đằng Không, ngươi nói xem ai có thể chịu được?"
Tô Vũ nhíu mày, "Sao lại như thế? Rõ ràng có khả năng Đằng Không thì vì sao lại không cho họ tiến cấp? Sau khi Đằng Không rồi lại phác họa thần văn không được sao?"
"Sao mà ta biết được, học phủ nhiều phe phái lắm, từng phe phái đều có bản lĩnh cất giấu riêng, có nhiều thứ sẽ không truyền ra ngoài." Hạ Hổ Vưu nhún vai nói tiếp: "Cho nên hệ của các ngươi ở trong thần văn học viện không tính là mạnh mẽ, thế nhưng có Hồng lão ở đó, địa vị vẫn tính là rất cao. Trước kia hằng năm còn có thể thu một ít học viên, sau này nhiều người chạy đi mất nên các ngươi không thu người nữa."
Nhận người về nhiều ít gì phải tốn một chút tài nguyên để bồi dưỡng.
Kết quả đến một nửa, người lại chạy mất, đầu tư trước đó toàn bộ đều nện vào trong nước.
Đến cuối cùng, nhất hệ của Hồng Đàm tự nhiên không thu nhận học viên nữa.
Bạch Phong có tư cách nhận hai học viên, trước đó lại một mực để trống, mặc cho ai tới đều không nhận, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân.
"Chạy mất..." Tô Vũ thì thào một tiếng, hỏi: "Chạy đi mà cũng không sao hết à?"
Hạ Hổ Vưu cười ha hả: "Dưới tình huống bình thường dĩ nhiên không thể chạy, nhưng chỗ các ngươi không cho người ta Đằng Không, người ta chạy thì ngươi cũng không có cách, học phủ cũng sẽ không để thiên tài chậm trễ thời gian, một mực kẹt lại trước cụ hiện. Mà nói chứ, ánh mắt Hồng lão không hề sai, mấy học viên chạy đi, sau này đều có thể cụ hiện, đều có thể Đằng Không!"
Hạ Hổ Vưu cười lớn: "Hiện tại học phủ có mấy nghiên cứu viên chính thức kỳ thật lúc trước đều là người trong hệ của các ngươi. Còn có vài vị trợ giáo cũng thế! Bất quá... Bạch Phong không để ý đến bọn họ, quan hệ không được tốt lắm, cũng không thừa nhận những người kia thuộc nhất hệ của các ngươi."
"Vậy bên chúng ta còn có bao nhiêu người?"
Tô Vũ tò mò, nhất hệ của Bạch Phong hiện tại còn được bao nhiêu người đây?
"Ta đếm xem..."
Hạ Hổ Vưu tính toán một thoáng, vươn một bàn tay mập mạp như móng heo.
"Ý gì thế?"
"Năm người đó!" Hạ Hổ Vưu cười ha hả nói: "Cộng thêm ngươi nữa là tròn năm người!"
"Hả?" Tô Vũ ngây ngẩn cả người, "Ý của ngươi là trước kia chỉ có 4 người?"
"Đúng thế!" Hạ Hổ Vưu phì cười rồi liệt kê: "Hồng lão, Bạch Phong, còn có một vị suy huynh của Bạch Phong, hiện tại y là nghiên cứu viên chính thức Lăng Vân cảnh, đối phương cũng nhận một học sinh, lại thêm ngươi nữa là 5!"
Vẻ mặt Tô Vũ đều tái đi rồi.
5 người mà cũng tính là nhất hệ?
Hắn còn tưởng rằng bên chỗ Bạch Phong là một hệ rất lớn cơ!
Kết quả... chỉ có 5 người? Mà đó còn là tính cả chính mình vào!
"Làm sao lại ít như vậy, Hồng lão đã ở học phủ nhiều năm như vậy mà..."
Hắn khẽ thở hắt ra, Tô Vũ suy nghĩ một chút lại nói: "Hỏi một câu nữa, nhất hệ của chúng ta có người nào nhằm vào không?"
"Hả?" Hạ Hổ Vưu nhìn hắn một cái, nhe răng cười khẽ, ho nhẹ một tiếng: "Khó mà nói, cái này thì ta không quá rõ ràng."
"Có cái gì khó nói đâu!" Tô Vũ cực kỳ nghiêm túc: "Ngay cả chút cơ mật ngươi đều biết, ta không tin ngươi lại không biết cái này!"
Hạ Hổ Vưu ngượng ngùng đáp: "Thật khó nói mà, chuyện này... nói ra sẽ đắc tội với người ta."
"Ngươi cảm thấy ngươi không nói, sau này chính ta không tự biết được sao?" Tô Vũ trầm giọng: "Ngươi che che giấu giấu, có thể sẽ đắc tội ta, không có lời đâu nhỉ?"
Hắn khẽ thở hắt ra, Tô Vũ suy nghĩ một chút lại nói: "Hỏi một câu nữa, nhất hệ của chúng ta có người nào nhằm vào không?"
"Hả?" Hạ Hổ Vưu nhìn hắn một cái, nhe răng cười khẽ, ho nhẹ một tiếng: "Khó mà nói, cái này thì ta không quá rõ ràng."
"Có cái gì khó nói đâu!" Tô Vũ cực kỳ nghiêm túc: "Ngay cả chút cơ mật ngươi đều biết, ta không tin ngươi lại không biết cái này!"
Hạ Hổ Vưu ngượng ngùng đáp: "Thật khó nói mà, chuyện này... nói ra sẽ đắc tội với người ta."
"Ngươi cảm thấy ngươi không nói, sau này chính ta không tự biết được sao?" Tô Vũ trầm giọng: "Ngươi che che giấu giấu, có thể sẽ đắc tội ta, không có lời đâu nhỉ?"