Huyền Giáp cười nhạo: "Lừa các ngươi mà thôi! Thiên Binh? Thiên Binh trong mắt các ngươi và trong mắt chúng ta không giống nhau, vạn tộc cho các ngươi Thiên Binh kỳ thật đều là giả. Thiên Binh thực sự phải có linh tính, phải có số kim văn vượt qua 108 đạo, vạn tộc cho các ngươi Thiên Binh nhiều nhất chỉ có 108 đạo nửa kim văn, không tính là Thiên Binh thật."
Ngân Dực không nói gì nhưng trong lòng thì đang thầm suy nghĩ.
Tô Vũ bình tĩnh nói tiếp: "Khoảng cách này cũng là khoảng cách trong tầm mắt! Các ngươi vùi ở Nhân cảnh quá lâu, lâu đến nỗi tầm mắt quá thấp, bởi vì Nhân cảnh nghèo khó cho nên các ngươi mới cảm thấy thứ gì đó trân quý. Làm Nhật Nguyệt, ngay cả việc bảo đảm tài nguyên căn bản để bản thân tu luyện đều không thể thỏa mãn thì quá thê thảm, ta thấy các ngươi đều có dáng vẻ dinh dưỡng không đầy đủ, xem ra ngay chính việc tu luyện còn không thể duy trì ngày ngày đi!"
Mấy vị Nhật Nguyệt yên lặng.
Đúng là như thế.
Nhất là Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, bọn hắn rất khó kiếm được.
Nhân sinh cực kỳ thê thảm, đã vậy lại còn thường xuyên bị Nhân tộc không ngừng can quét.
Nhật Nguyệt liều mạng có đôi khi chỉ vì một giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, ngươi nói xem có thảm hay không?
Giờ khắc này, bọn chúng đã cảm thấy mở mang tầm mắt. Chó chính là chó, vạn tộc sẽ không cho đồ tốt, cái gọi là đồ tốt không ít thì cũng chỉ là khi so với những tiểu tộc nghèo khó mà thôi.
Nhân tộc quá nghèo!
400 năm trước, những cường giả chứng đạo đa lam nội tình Nhân tộc hao rỗng.
Ba vị giáo chủ Lục Dực thần giáo, Huyết Hỏa ma giáo, Lôi Đình thần giáo đều là Nhật Nguyệt, giờ phút này họ liếc nhìn nhau, đều thấy rõ sự bi ai trong mắt đối phương.
Quá nghèo!
Nhân tộc vốn đã nghèo, bọn chúng còn nghèo hơn các cường giả đại phủ, so với tán tu thì dĩ nhiên vẫn xem như giàu có, nhưng so với người ở các thế lực lớn thì quả thực quá thê thảm.
Một giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch cũng dám khiến Nhật Nguyệt đi bán mạng!
Vạn tộc đáng hận!
Mấy vị Nhật Nguyệt giáo chủ còn chưa lên tiếng, thì bên dưới đã có giáo chủ Sơn Hải vội vàng hỏi: "Huyền Cửu đại nhân, Sơn Hải cũng có thể thành bạch diện sao? Vậy nếu chúng ta trở thành bạch diện, chỗ tốt thu được sẽ giảm đi nhiều so với Nhật Nguyệt à?"
"Không!"
Tô Vũ nói: "Liệp Thiên các có nhiều bộ, không sợ chết thì đi tới Thiên bộ hoặc là Địa bộ, Thiên bộ chịu trách nhiệm truy tung cường giả, truy tung thiên tài, tiếp xúc cùng thiên tài và cường giả các nơi, thu về được nhiều chỗ tốt lắm. Nếu sợ chết thì giống như ta, tiến vào Huyền bộ, tìm một địa phương mở phân bộ, Sơn Hải cũng có thể tọa trấn một phương. Chư Thiên chiến trường rất lớn, không sợ không có chỗ mở tiệm! Tiền cũng cầm không ít."
"Đại nhân chê cười!"
Gã Sơn Hải kia cười rạng rỡ, ai dám nói Huyền Cửu ngươi sợ chết, nói đùa gì
đó?
Tô Vũ nói thẳng: "Mọi người tu luyện tới tu luyện đi, làm chó cho chỗ này, làm chó cho chỗ kia, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng qua là muốn bản thân mạnh lên, vì trường sinh bất tử!"
Tô Vũ lãnh đạm nói: "Đừng nói với ta các ngươi là vì tình nghĩa, vì lợi ích chủng tộc gì đó ... Các ngươi bẩm sinh cũng không phải xuất thân từ Vạn Tộc giáo! Người nào cho nhiều thì theo kẻ đó, bán mạng cho kẻ đó, đây mới là chính đạo! Liền nói Lục Dực thần giáo đi, Ngân Dực giáo chủ trở thành giáo chủ là vì làm cháu trai cho Lục Dực Thần tộc sao? Làm cháu trai thì người ta đều chướng mắt, đó là vì làm cho! Nhưng ma ở Liệp Thiên các thì là vì chính mình! Làm tốt tự nhiên sẽ kiếm được rất nhiều."
Ngân Ngân Dực không tức giận, nhưng có chút rầu rĩ nói: "Nhưng mà chúng ta bây giờ .. ."
Tô Vũ không nhịn được ngắt lời: "Gia nhập Liệp Thiên các, hiện tại ta có thể tạm thời trao tặng thân phận hắc diện cho các ngươi. Sẽ được trích phần trăm trước như ta, về sau phải xem lập công thế nào, tiến vào Chư Thiên chiến trường lại nhận công. Dĩ nhiên nếu chết người thì tự nhiên sẽ mất hết. Đến đâu cũng thế cả! Ta biết tình hình của mọi người bây giờ cũng có chỗ khó, thiên tài vạn tộc tiến vào Nhân cảnh đại khái đều muốn khi dễ tổ tông các ngươi, gần đây không ít người chết phải không?"