Ngay khi Vạn Tộc giáo nhỏ giọng thảo luận, thì Tô Vũ và Huyền Giáp đang lắng lặng chạy tới.
Cảm ứng một thoáng, Tô Vũ nhíu mày, rõ ràng là ba người nhưng chỉ có hai điểm sáng, một cái Sơn Hải, một cái Nhật Nguyệt.
Nhật Nguyệt nhất trọng chính là vị ở giữa đội đấu bồng kia, xem dáng vẻ hẳn là Độc sư chủ trì lần tấn công này.
Mà bên phải là một vị Sơn Hải cảnh.
Còn người áo đen bên trái ... ngọc cảm ứng không cảm ứng được, nhưng mà gã có khí tức Nhật Nguyệt gợn sóng. Tô Vũ nghi hoặc, Huyền Giáp lại liếc mắt liền xem thấu, truyền âm nói: "Cũng là tử sĩ, thế nhưng ... biển ý chí đã bị phá hỏng mất, xem như người gần chết!"
Lúc này Tô Vũ đã hiểu rõ.
Huyền Giáp truyền âm hỏi: "Bây giờ làm gì? Giết à?"
"Giết!"
Tô Vũ dứt khoát.
Không giết chẳng lẽ còn giữ lại dùng sao?
Huyền Giap không nhiều lời, trong nhay mắt lao đa xuất hiện sau lưng tên Độc sư, gã này giống như đã nhận ra cái gì, bên người có khói đen lóe lên, bất quá sau một khắc đã bị Huyền Giáp vỗ cho thân thể chia năm xẻ bảy!
Thế nhưng không có dị tượng Nhật Nguyệt rơi vỡ.
Vào lúc này, Cục lông nhỏ lóe lên một cái rồi biến mất, bịch một tiếng, đụng phải một viên cầu.
Miệng nó há ra muốn ăn!
Tô Vũ giật nảy mình, cái gì cũng ăn, đây là biển ý chí của Nhật Nguyệt cảnh, lại còn là Độc sư, thế mà ngươi cũng dám ăn?
Hắn không nói hai lời, mạnh tay đấm ra một quyền!
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn.
Thanh âm truyền đến như hải lãng thao thiên, sau một khắc, một tiếng hét thảm truyền ra, bịch, biển ý chí nổ tung, Nhật Nguyệt rơi vỡ.
Mà Tô Vũ giương tay vồ bắt được mấy cái thần văn.
Trong đó có một viên khí độc tràn lan.
Đây chắc chắn là chủ thần văn của đối phương.
Thần văn Nhật Nguyệt cảnh!
Tô Vũ bị khí độc ăn mòn, thế nhưng hắn không thèm để ý, tử khí bùng nổ, trong nháy mắt đã đem khí độc tách ra.
Hắn phát hiện khí độc này có phần bắt chước tử khí, thế nhưng dù sao cũng không phải tử khí thật sự, đối diện với tử khí của hắn thì đây chỉ là tên ranh con.
Lập tức đã bị tách ra!
Trong nháy mắt khi đem khí độc tách ra, Tô Vũ tiện tay ném miếng thần văn Nhật Nguyệt nhất trọng này cho Cục lông nhỏ, mấy cái khác đều là Sơn Hải nên hắn chẳng nhìn thêm, toàn bộ đều ném hết cho nó.
"Ăn đi!"
"Đa tạ!"
Cục lông nhỏ vui sướng nuốt vào, như một làn khói phóng vào biển ý chí của Tô Vũ, nó lại có đồ ăn rồi.
Mà Tô Vũ bây giờ đã sớm chướng mắt thần văn Sơn Hải.
Kể cả thần văn Nhật Nguyệt nhất trọng cũng tương tự.
Một người khác cao giọng hô: "Ta có bí mật ... "
Âm!
Tô Vũ đập một quyền khiến thân thể đối phương chia năm xẻ bảy, tiện tay rút lấy một giọt máu, "Không cần, tự ta có thể tra xét bí mật của ngươi!"
Lười nhiều lời với đám này, hỏa diễm đốt cháy, hắn rút lấy một giọt máu của Độc sư, thuận tiện bắt lấy người áo đen đã không còn động đậy.
Trong chớp mắt, hai người Tô Vũ và Huyền Giáp đã tan biến.
Mà ngay khi Độc sư ngã xuống, ở đại điện dưới mặt đất có người thở dài, "Độc Tôn chết rồi!"
"Phế vật!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!