Tô Vũ gật đầu, muốn bồi dưỡng ra Nhật Nguyệt tử sĩ nào có đơn giản như vậy.
Hắn không nói gì, trong đầu lại dặn dò Cục lông nhỏ: "Ngửi mùi vị khí độc này cho ta, có khả năng tên Độc sư kia đang ẩn núp ở phụ cận."
Hiện tại bọn gia hỏa này cũng học được tinh túy rồi, không trực tiếp lộ diện.
Chúng chỉ trốn ở trong tối phóng độc.
Trong nhóm Hồng Đàm có không ít người vẫn là Sơn Hải cảnh đây.
Giờ phút này, trên thân Ngô Nguyệt Hoa bùng nổ từng vệt đan khí làm hao mòn đi đám khí độc, thế nhưng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, vẻ mặt Ngô Nguyệt Hoa dần dần tái nhợt đi, rõ ràng bà đã tiêu hao không nhỏ.
Đám Triệu Duệ không ngừng bùng nổ nguyên khí, chấn vỡ số khí độc ấy.
Bọn gia hỏa lén lút kia dự định tiêu hao sức lực của họ ư?
Tô Vũ không rõ ràng, cũng lười đoán mục đích của chúng.
Thả chó ... Không, thả Cục lông!
Cục lông nhỏ hết sức nhạy cảm với những khí tức này, chỉ cần dùng ý chí lực thì Cục lông nhỏ có thể tìm ra đối phương.
Tô Vũ vừa dứt lời, Cục lông nhỏ liền bay ra khỏi đầu hắn.
Huyền Giáp hơi chấn động một chút, nhìn về phía dáng vẻ Cục lông không tồn tại, ánh mắt lóe sáng, "Phệ Thần Cổ tộc?"
"Trưởng lão cũng biết sao?"
"Biết, bộ tộc này rất ghê gớm, ngươi cẩn thận một chút, bộ tộc này năm đó có một vị vô địch, vừa ra tay đã giết chết một vị vô địch Thần tộc, có thể là Cổ Hoàng của bộ tộc này, ngươi đừng trêu chọc trúng vị kia."
"Trêu chọc rồi, cha của Cục lông nhỏ chính là vị đại năng kia!"
Không nói gì.
Huyền Giáp im lặng, ngươi to gan thật.
Thật đúng là dám bắt huyết mạch nhà người ta về để mà sai sử?
"Ngươi quá to gan, ta cho ngươi biết, Liệp Thiên các có người từng phán đoán, có lẽ vị kia là thượng cổ vô địch, thượng cổ Bán Hoàng của Phệ Thần tộc, dĩ nhiên, không xác định có phải cùng một vị hay không, nếu đúng thì thực lực đối phương chưa hẳn đã yếu hơn so với Thần Ma Bán Hoàng, ngay cả Đại Tần vương cũng chưa chắc đã có thể thắng!"
"Không sợ, ta là thành chủ cổ thành, ta có khả năng hiệu lệnh ba mươi sáu tôn thượng cổ vô địch!"
Đệch!
Huyền Giáp không phản bác được, giờ phút này, Cục lông nhỏ mau chóng độn không rời đi, vừa bay vừa truyền âm cho Tô Vũ: "Hương Hương, nhanh lên, phía trước có tên thối lắm, ta ngửi được!"
Ra sức!
Tô Vũ âm thầm tán thưởng, quả nhiên là tên tham ăn, thơm hay thối gì thì cũng ngửi được rõ ràng.
Độc sư, thối một chút cũng là lẽ thường.
Hắn và Huyền Giáp cấp tốc độn không rời đi, Triệu Duệ bên kia dường như cảm ứng được cái gì, y khẽ cau mày, cảnh giác nhìn về phía nơi bọn họ biến mất, trường thương nguyên khí nội uẩn chờ đợi tùy thời bùng nổ nhất kích.
Trong núi rừng cách chỗ đám người Triệu Duệ ngàn mét, ba vị cường giả yên lặng chờ đợi, nhìn về phía nơi xa, nhìn về phía những người bị độc khí phong tỏa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!