"Không có việc gì, mất thì mất thôi, có lẽ chúng ta chết rồi, Văn Minh sư vẫn còn có thể truyền thừa tiếp mà!"
Vạn Thiên Thánh cười nhẹ, "Văn mộ bia tại đây, di tích này ... liền gọi là Văn Minh phủ đệ đi!"
Tô Vũ gật đầu, "Vậy liền gọi Văn Minh phủ đệ đi! Phủ đệ của Văn Minh sư, nơi mai táng và truyền thừa văn minh."
Có khối mộ bia này trấn thủ thì nơi đây cũng đủ danh xứng với thực.
"Phủ trưởng, Nhất Đại phủ trưởng tìm ra nó từ trong di tích sao?"
Vạn Thiên Thánh đáp: "Cũng là một tòa di tích vô địch, thế nhưng ngoại trừ thứ này thì không có bất kỳ cái gì khác! Cho nên Hạ Thần không thể chứng đạo, bất quá di tích kia đích thật là có tiêu chuẩn cùng quy cách vô địch. Tô Vũ, sau khi mọi chuyện kết thúc, ngươi nhất định phải tìm tấm bia này về, có lẽ tương lai khi ngươi gánh chịu tam thế thân có thể cần dùng đến!"
"Hả?"
"Ngươi rất mạnh, ngươi đến Nhật Nguyệt cửu trọng có lẽ sẽ càng mạnh mẽ đáng sợ, khi đó tam thế thân của ngươi cũng mạnh, không phải bất kỳ vật gì đều có thể gánh chịu, nhưng lấy văn mộ để gánh chịu tam thế thân của ngươi thì hẳn là có thể. Văn mộ bia rất cường đại, ngay cả ta cũng chưa chắc có thể phá hư. Nó chảy xuôi trong thời không trường hà rất nhiều năm mà vẫn không có chuyện gì! Kỳ thật ngươi có thể tìm cơ hội thăm dò một thoáng, hỏi thông tin từ Liệp Thiên các xem họ có biết văn mộ bia hay không, chúng ta không dám hỏi cũng không thể hỏi, ta không có cơ hội đi thăm dò lai lịch của nó nhưng ngươi thì có thể thử một chút!"
Tô Vũ nghiêm mặt gật đầu, "Ta biết rồi!"
Thứ này là vật trọng yếu, hết sức trân quý.
Dựa theo lời Vạn Thiên Thánh nói thì có thể lấy nó ra gánh chịu tam thế thân.
Tô Vũ thầm nhủ, văn mộ làm được, vậy thì sách họa cũng có thể chứ?
Nếu đều có thể thì dùng cả hai làm vật gánh chịu tam thế thân có phải sẽ rất lợi hại hay không?
Vạn Thiên Thánh cẩn thận điêu khắc hai chữ to bên ngoài cổng di tích -- Văn Minh!
Chiếu rọi lấp lánh!
Rất nhanh nó lại bị thời không trường hà cọ rửa, trở nên tràn đầy ý vị cổ xưa.
Tô Vũ nhìn hai chữ Văn Minh ấy, ánh mắt có chút mê man, hắn nhìn ra ngoài một hồi, trong đầu hắn bỗng có một viên thần văn dần dần thành hình.
Văn!
"Văn" trong văn minh!
"Văn" trong văn mộ!
Thế mà không phải thần văn Nhân tộc, mà là loại chữ giống phía trên tòa thành cổ, hoặc nên nói là văn tự cổ đại.
Không nghĩ tới sách họa lại để yên cho hắn phác họa thành công.
Tô Vũ há hốc miệng, vì sao vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!