Cùng lúc đó.
Một đầu Kim Long kéo một cỗ xe ngựa màu vàng óng bay về hướng Tinh Lạc sơn.
Đây là vật cưỡi của Chu Thiên Đạo.
Đương nhiên, giờ phut này, ngồi trên xe không phải Chu Thiên Đạo mà là Ám Ảnh, ngoài ra còn có một người nữa, Bạch Tuấn Sinh.
Hàng! Thật! Giá! Thật!
Bạch Tuấn Sinh hàng thật giá thật đang cực kỳ ngơ ngác!
"Đại nhân, chúng ta đi đâu đây?"
"Không đi đâu cả, ra ngoài dạo một vòng, cho ngươi hóng gió tí thôi thì sẽ lập tức trở lại!"
"Đại nhân ... "
Bạch Tuấn Sinh tỏ vẻ cầu xin: "Thả ta ra đi, rốt cuộc ta đã làm gì? Ta bị nhốt nhiều ngày lắm rồi, ta trêu ai ghẹo ai chứ? Có phải là do tên Chu Hồng Lượng cáo trạng không, ta đâu có đánh cậu ta!"
Ám Ảnh không để ý tới hắn.
Tùy ngươi muốn nói thế nào thì nói, nhiệm vụ của ta là mang ngươi đi dạo ở đây một vòng, sau đó ... Mang ngươi trở lại Đại Minh phủ, chuyện khác thì không liên quan gì tới ta.
Về phần tại sao lại làm như vậy, y không biết, mà cũng không quan tâm.
Phủ chủ dặn dò như nào thì y cứ làm theo thôi.
Cho ngươi ngồi ngự giá của Phủ chủ đã coi như cho ngươi mặt mũi rồi.
Lo tận hưởng gió mát đi!
Lại phi hành một hồi, vượt qua Tinh Lạc sơn, vào lúc này, Am Ánh nhận được tin tức: "Có thể trở về!"
Ám Ảnh không nói nhảm, cấp tốc kéo Bạch Tuấn Sinh ra ngoài khung xe, hô khẽ: "Kim Long, trở về!"