Cùng lúc đó.
Vùng ngoại ô Đại Hạ phủ, trong một khu hoang dã.
Một vị Vô Diện trưởng lão và một vị bạch diện nhìn nhau, nhất thời cảm thấy như vận xui của cả đời người đang ập lên đầu mình.
Hoang Cửu ủy khuat noi: "Trưong lao, ta that sự không bán bọn hắn mà!"
Mẹ nó, ta quá ủy khuất!
Tâm tính đều sắp sụp đổ rồi!
Vừa mới đây thôi, Liệp Thiên các đã ra thông báo toàn diện truy nã bọn họ, không chỉ y xui xẻo mà còn liên đới khiến Hoàng Giáp cũng xui xẻo theo.
"Tên Huyền Cửu kia ... Khốn nạn!"
Hoàng Cửu mắng một tiếng, rất nhanh lại nói: "Chưa hắn đã có phản đồ, có lẽ là do Đại Hạ phủ sớm phát giác thôi. Nhưng rõ ràng đầu óc tên Huyền Cửu có vấn đề, khi không cứ nghi thần nghi quỷ nội bộ có phản đồ làm gì!"
Giờ phút này, y cũng không hề hoài nghi Huyền Cửu là phản đồ.
Bởi vì chẳng có phản đồ nhà ai mà lại hành xử điên cuồng như vậy!
Còn chuyện y nói Huyền Cửu là Tô Vũ ... Nói thật, y chỉ buộc miệng nói như thế để phản bác Huyền Cửu mà thôi, hoàn toàn không coi là thật, ai biết Liệp Thiên các lại thật sự chạy đi dò xét, càng không biết Tô Vũ cực kỳ điên cuồng, hô hào đòi xử lý toàn bộ.
Lần này thì hay rồi, chọc giận cao tầng, nhất định đòi y tới phân bộ, vô nghĩa!
Đi, lần này chắc chắn muốn tra rõ y.
Nói thật, rất nhiều người trong Liệp Thiên các có vấn đề, thật sự tra thì ai mà không có chút vấn đề khó nói.
Y dám đi không?
Đương nhiên là không.
Đi thì trăm phần trăm là xong đời!
Hiện tại Liệp Thiên các tổn thất nặng nề, cần tìm người đến cõng nồi, Hoàng Cửu chỉ là bạch diện, tự nhiên thích hợp nhất để gánh chịu sự trút giận của mọi người.
Nghe y tố khổ, Hoàng Giáp trưởng lão thở dài nói: "Bán thì bán đi, cũng không có gì, chỉ là ... lộ liễu quá, chỉ còn mỗi ngươi và Huyền Cửu sống sót, không có cách nào."
Ý tứ của lời trong lời ngoài thật ra là nói ở đây chỉ có hai ta thôi, ngươi đừng giả bộ nữa.
Hoàng Cửu muốn thổ huyết.
Má nó, trưởng lão cũng không tin mình, ông ta khiến y nhất thời cũng không tin nổi mình được nữa, ta thật sự đã bán rẻ bọn hắn sao?
Không có mà!
Chẳng lẽ trong lúc vô tình y đã tiết lộ tin tức?
Không có thiên lý!
Rơi vào đường cùng, Hoàng Cửu câm nín, nói rõ nào ích gì, càng nói rõ lí do thì lại càng như tự bôi đen.
Trưởng lão, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Chư Thiên chiến trường thì không thể đi!" Hoàng Giáp bình tĩnh đáp: "Hiện tại đi về đó, trừ phi phá toái mặt nạ, che giấu tung tích, bằng không bộ trưởng Hoàng Bộ sẽ biết được tình huống của ta, tốt nhất cứ trốn ở Nhân cảnh đi! Ta là Nhật Nguyệt bát trọng, Nam Nguyên có di tích rất cường đại, ta muốn tới đó một phen. Biết đâu lại có cơ hội bước vào cửu trọng, mở ra thời không trường hà, bắt quá khứ tương lai, tiếp đó chứng đạo vô địch."
Hoàng Cửu gật đầu, "Vậy chúng ta ... không đi hả?"
"Không đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!