Tô Vũ đã từng thấy vị này nổi bão, ngày đó, Hồ tổng quản đã từng nổi giận trong trận chiến giữa đơn đa hai hệ, ông bóp chết phân thân thần văn của một vị Nhật Nguyệt, mà bây giờ Hồ tổng quản lại lần nữa biến thân.
Trong tay ông còn đang siết cổ một người.
Hắc Nhất!
Hắc Nhất đang bị ông nắm ở trong tay, điên cuồng giãy dụa gào thét, có điều làm cách nào cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ông
"Liệp Thiên các, Hắc Nhất, Thải Nhất, lá gan không nhỏ, Đại Hạ phủ là nơi các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Oanh!
Bàn tay lớn khép lại, ầm ầm một tiếng, xương cốt nổ tung, máu thịt tung tóe, một vầng bán nguyệt tức thì rơi vỡ!
Thải Nhất không nói hai lời, trong nháy mắt bùng cháy tinh huyết muốn trốn chạy.
"Chạy ư?"
Hồ tổng quản lạnh lùng quát, tiện tay đánh một chưởng về phía đám Tô Vũ, sau một khắc, ông tan biến ngay tại chỗ, ông muốn đuổi theo truy sát Thải Nhất.
Mà mấy người Tô Vũ thì dồn dập biến sắc.
Tô Vũ lại đấm một quyền nổ tung xương cốt của Nguyên Khánh Đông, bạo hống: "Trốn mau, đáng chết!"
Dứt lời, han đien cuồng đam thêm một quyền nữa, han muốn giết chết Nguyên Khánh Đông!
Đúng lúc đó, một chưởng của Hồ tổng quản lại đánh tới, bao trùm cả thiên
địa.
Tô Vũ quát lên một tiếng lớn, cấp tốc rút lui.
Ba vị bạch diện khác chạy còn nhanh hơn hắn, nhưng mà vẫn ngăn không được uy áp từ một chưởng này, ầm ầm, Huyền Thập Thất chạy chậm nhất trực tiếp bị nổ tung thân thể, ngã xuống tại chỗ!
Tô Vũ không ngừng rút lui, oanh ra từng quyền, đánh cho chưởng ấn trong suốt kia xuất hiện một cái hố, trong nháy mắt xuyên thấu qua han, han lập tức liền muốn trốn chạy.
Mà giờ khắc này, Kỷ Hồng trước đó thụ thương một lần nữa đập tới một ấn!
Bịch một tiếng, thân thể Tô Vũ nứt ra, huyết dịch chảy ròng, trong mắt hắn có ánh lửa nổi lên bắn về phía đối phương, thuận tay đốt cháy sạch sẽ số huyết dịch kia
Tô Vũ đốt cháy hư không, gấp gáp rời đi nơi này.
Mà Hoàng Cửu cũng nhân cơ hội đi theo lỗ hổng do Tô Vũ đánh vỡ, rời đi lập tức!
Tô Vũ cùng Hoàng Cửu bỏ chạy, Nguyên Khánh Đông thì trọng thương, kém chút đã bị giết, gã sợ hãi tột độ, vừa muốn nói gì đó thì Kỷ Hồng đã tung một chưởng vỗ chết Địa Thập Bát, ầm ầm vang dội, sau một khắc, Nguyên Khánh Đông bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ sát khí.
Gã nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt hoảng sợ!
Kỷ Hồng!
"Kỷ thự trưởng, ngươi muốn làm gì?"
Tim Nguyên Khánh Đông đập bình bịch, rốt cuộc tên kia muốn làm gì?
Ánh mắt Kỷ Hồng biến ảo, u lãnh nói: "Vừa rồi ngươi đã nghe được, đúng không?"
"Không, ta không nghe thấy gì hết!"
Nguyen Khanh Đông biết Ky Hồng muốn làm gì, y định giet người diệt khẩu!
Gã hốt hoảng phát điển.
Đúng, ta biết rồi, ta biết Kỷ Hồng đã tra ra cái gì, y muốn giết ta, y không muốn để cho tin tức tiết lộ ra ngoài.
"Kỷ thự trưởng, hai tên bạch diện đã chạy trốn cũng biết ... "
"Bọn chúng không biết, Liệp Thiên các khi không biết tin tức cụ thể thì sẽ không tiết lộ ra ngoài ... "
Kỷ Hồng bước từng bước một về phía Nguyên Khánh Đông, người sau hoảng sợ hét lên: "Ta cũng không biết gì hết, thật đó, ta không biết gì hết, Kỷ thự trưởng, ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta thì Nguyên gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, bọn họ sẽ điều tra ... "
Đúng lúc này, nơi xa bỗng truyền đến một tiếng rít gào thê thảm.
Sau một khắc, nương theo tiếng nổ vang vọng trời đất, một vầng bán nguyệt rơi xuống, triệt để sụp đổ!
Âm ầm!
Toàn bộ rừng núi tràn ngập hàng loạt nguyên khí.
Vẻ mặt Kỷ Hồng biến hóa, vài giây sau Hồ tổng quản đã quay lại chỗ này. Trên thân ông đều là huyết dịch, thấy hai người bọn họ thì cau mày chất vấn: "Làm cái gì thế? Vì sao không đi đuổi giết bọn chúng? Đáng chết, để hai con chuột nhỏ chạy mất rồi!"
Để lọt mất hai con chuột nhỏ, then chốt ở chỗ hai vị Nhật Nguyệt lại không đuổi theo, mà là ở lại đây tranh chấp nội bộ!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!