Bạch Nhất lại hô: "Ngươi có yêu cầu gì thì hãy nói ra đi! Nếu ngươi sợ bại lộ hành tung thì co thể dung cổ thanh lenh khong chế Tử Linh, để Tử Linh đưa điểm bảng tới cho ngươi. Ta bảo đảm, Liệp Thiên các tuyệt đối sẽ không định vị ngươi, đây là lời thề với danh dự truyền thừa lâu năm của Liệp Thiên các!"
"Thông qua điểm bảng, chúng ta có thể trực tiếp đối thoại!"
"Tô Vũ, ngươi còn sống, ngươi chưa chết, còn sống là còn hy vọng, không phải sao?”
"Còn sống thì có thể tu luyện, cần tài nguyên, cần biện pháp giải thoát, mà Liệp Thiên các có thể cung cấp cho ngươi, các tộc đều có thể cung cấp cho ngươi!"
Y kêu gọi một hồi, một lát sau, trong đám Tử Linh bỗng nhiên có một con đi về phía y.
Y hơi nao nao.
Những người khác cũng hồi hộp chờ đợi, vài vị Nhật Nguyệt hậu kỳ đều theo dõi Tử Linh Sơn Hải này, sau đó, mấy vị Nhật Nguyệt hậu kỳ nhanh chóng lao đi, tra xét theo phương hướng Tử Linh vừa đi đến.
Một lát sau, mấy người trở về, lắc đầu, bọn họ không tra được.
Lúc bấy giờ, Tử Linh Sơn Hải đờ đẫn ném một khối ngọc phù xuống.
Bạch Nhất cầm lấy, xem xét một chút, đây là một ảnh âm phù.
Ngay sau đó, từ trong ngọc phù truyền ra thanh âm của Tô Vũ: "Giao tất cả nhẫn trữ vật, tất cả bảo vật của các ngươi ra đây, rồi ta sẽ tin tưởng thành ý của các ngươi!"
“Hừ!”
Có người hừ lạnh!
Thẳng ngu mới tin!
Tô Vũ không hề có thành ý, căn bản là không muốn thả bọn họ rời đi.
Bạch Nhất thì lấy ra một phần điểm bảng, ném cho Tử Linh Sơn Hải kia, nhưng Tử Linh Sơn Hải lập tức bùng nổ, trực tiếp đánh nát điểm bảng.
Hiển nhiên Tô Vũ không muốn mang thứ gì trở về.
Tử Linh này chỉ phụ trách giao đồ, không phụ trách mang đồ về, Tô Vũ chỉ chuyển lời vậy thôi, chứ không hề có ý định nhận thứ gì.
Đại khái hắn cũng dự đoán được rằng những người bên ngoài sẽ không giao thứ gì ra.
"Tô Vũ!"
Ma Đa Na lên tiếng, cao giọng nói: "Ngươi hãy nhận lấy điểm bảng rồi chúng ta nói chuyện một chút được không? Ta bảo đảm, Ma tộc se không định vị ngươi!"
Chiến Vô Song lạnh nhạt nói: "Thần tộc cũng sẽ không!"
"Tiên tộc cũng không!"
Những thiên tài đại biểu chủng tộc của mình, tỏ vẻ sẽ không định vị Tô Vũ, mà Tô Vũ lại không thèm để ý tới.
Ta mà tin thì ta là thẳng ngu.
Đừng mang danh dự ra thề làm gì, danh dự không đáng tiền!
Giờ phút này, ích lợi là trên hết.
Danh dự thì sao, giết được Tô Vũ rồi, mấy lời ngày hôm nay các ngươi nói sẽ không bao giờ truyền ra ngoài.
Trong cổ phòng.
Tô Vũ âm thầm suy nghĩ, có thể vây sát tất cả bọn họ không?
Trao đổi lợi ích rồi thả đi thì sao?
Hắn lắc đầu, ta thiếu ư?