Hắn mang theo quả cầu này đi ra khỏi cổ ốc, nhanh chóng đi vào vòng trong.
Hiện tại là ban đêm, bên ngoài không có người, dù cho trước đó Tô Vũ làm ra động tĩnh không hề nhỏ thì cũng chẳng ai hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Một mực tiến vào vòng trong, rất nhanh, Tô Vũ đã tiến nhập một gian phòng.
Mỗi phòng hắn đều thử đẩy một chút, có phòng dù cho không ai ở thì cũng khó có thể tiến vào, phòng nào có thể đi vào dễ dàng đều là từng bị người ở qua, đại khái sẽ không có cơ duyên gì.
Tô Vũ đẩy cửa mấy chục gian phòng, cuối cùng có một gian bị đẩy ra, không có người.
Hắn nhot Phu Thổ Linh vao trong, chỉ cần Phu Thổ Linh không mở cửa thì bên ngoài sẽ không ai vào được.
Trừ phi đối phương nắm giữ một tấm cổ thành lệnh.
Hắn giấu hắc cầu vào sâu trong cổ ốc, sau đó hắn lại bố trí bốn phía vài bẫy rập đơn giản, bao gồm cả mấy chuôi binh khí, một khi hắc cầu phá vỡ thì binh khí sẽ nổ tung, hắn có khả năng cảm nhận được.
Như thế thì han cũng có thể đề phòng Phù Thổ Linh thoát ra rồi bỏ chạy mà mình còn không biết.
Bóng mờ kết giới bao khỏa Phù Thổ Linh, thanh âm không có cách nào truyền ra ngoài được, gã nhìn một loạt động tác của hắn mà cực kỳ bất đắc dĩ, đến cùng Tô Vũ muốn làm gì?
Bây giờ gã hoàn toàn không biết bản thân đang ở đâu, nguy hiểm cỡ nào.
Còn nữa, vì sao Tô Vũ lại phải giả mạo Thiên Đạc để truy sát mình, vả lại mới rồi hắn còn lấy ra một bộ thi thể cực kỳ mạnh mẽ, đây đều là tình huống gì?
Không có biện pháp nắm bắt càng nhiều tin tức, trong lòng Phù Thổ Linh liền hạ quyết tâm, lần này nếu gã chạy trốn được, lần sau mà gặp phải Tô Vũ ... thì sẽ trực tiếp bỏ chạy!
Còn nữa, thần phù của Ngũ hành lão tổ vô dụng quá a!
Bây giờ xem ra, tốt nhất phải là thần phù có tính công sát thì mới được, trước đó gã suy nghĩ rang có phòng ngự sẽ càng tốt hơn nên mới lấy nửa này nửa kia, bây giờ thì thấy hơi hối hận rồi.
Ban nãy mà gã có 4 viên thần phù đều mang tính công sát thì có lẽ Tô Vũ liền ngoẻo rồi!
Đương nhiên, Tô Vũ cảm thấy gã rất khó giết, gã cũng cảm thấy vô cùng khó giết Tô Vũ, dù gã cầm cả 4 tấm thần phù đều mang tính công sát thì gã vẫn cảm thấy chưa chắc đã có thể giết nổi tên kia.
Phiền toái!
Cả thứ đồ choi vô thanh vô tức thon phe ý chí lực của mình nữa, rốt cuộc là cái gì?
Gã chợt nhớ tới một vài truyền thuyết cổ xưa, nhưng không quá chắc chắn.
Bộ tộc kia ... Còn chưa tan biến ư?
Chẳng lẽ truyền thừa của bộ tộc kia cũng ra ngoài rồi?
Còn thông đồng với Tô Vũ nữa?
Có thể vô thanh vô tức thôn phệ ý chí lực của mình, ngoại trừ Phệ Thần tộc ra thì còn có thể là cái gì.
Gã hít sâu một hơi, đối với Ngũ Hành tộc thì Phệ Thần tộc chính là thiên địch, là đại địch, bởi vì phần lớn Ngũ Hành tộc đều là Văn Minh sư, thế nên lão tổ mà xui xẻo tao ngộ vô địch của đối phương thì chỉ có thể chạy trối chết. Gần như cùng giai đối đầu với Phệ Thần tộc thì Ngũ Hành tộc cơ hồ sẽ phải chết, không có cách nào phản kháng.
Tô Vũ không quan tâm đến suy nghĩ của Phù Thổ Linh, rất nhanh hắn đã bố trí xong xuôi hết thảy.
Mang theo vài phần bất an, Tô Vũ đi ra khỏi cổ ốc, đóng kín cửa lại, đến lúc này thì chính hắn cũng không có cách nào tiến vào.
Lúc nãy là đi vào chung nên hắn mới có thể tiến vào được.
Hiện giờ ở bên trong có người, trừ phi Phù Thổ Linh tự mình mở cửa, bằng không phải cưỡng ép mở ra, nhưng hiển nhiên Tô Vũ làm gì có năng lực cưong ép mở cổ ốc ở vòng trong như thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!