Đương nhiên, chữa trị tốt cho biển ý chí xong thì ý chí lực của hắn sẽ phóng
đại.
Mà trước đo neu noi biển ý chí của Tô Vũ chỉ có the so với Lang Vân đỉnh phong thì lần này được mở rộng, hẳn thật sự có thể so với Sơn Hải cảnh.
Đại khái không khác lắm khi Triệu Lập chưa tấn cấp.
Mà Triệu Lập thì phải hao tốn rất nhiều năm mới làm được.
Tô Vũ yên lặng hấp thu lực lượng cuối cùng, một lát sau, hắn đứng dậy, một quyền đánh vào trên cục đất, không hề có tí động tĩnh gì.
Tô Vũ cũng không ngạc nhiên, chỉ là tò mò hỏi: "Phù Thổ Linh, ngươi đem chính mình vây chết, vô địch lại không vào được cổ thành, như vậy không phải ngươi đang tự sát à?"
Phù Thổ Linh không đáp lời.
Ngươi quản ta làm gì?
Ta vui lòng đó!
Mẹ nó, nếu không phải do ngươi bức bách thì làm sao ta lại phải đưa ra hạ sách này?
Phù Thổ Linh hỏi ngược lại: "Thứ thôn phệ ý chí lực của ta là vật gì? Thần văn hay là yêu thú?"
Thứ đó quá kỳ quái!
Ban nãy gã cảm nhận được thứ này tạo ra uy hiếp ghê gớm nên mới không thể không cấp tốc phát động thần phù, nếu trễ thêm chốc lát, gã lo ngay cả năng lực khởi động thần phù cũng bị mất!
Hiện tại tốt xấu gì cũng đã phong ấn được bản thân.
Tối thiểu là Tô Vũ không đánh tan được tầng phòng ngự này!
Tô Vũ không để ý đến gã, hắn lại thử công kích một lượt, ngũ hành thần văn hiển hiện, lửa đốt, đao chém ... nhưng đều không có cách nào đánh vỡ.
Hắn lại thử dùng 180 Thần khiếu để hấp thu hai cỗ lực lượng.
Kết quả sau khi Phù Thổ Linh dung hợp, hắn thật sự không hấp thu được.
Phù Thổ Linh bình tĩnh giải thích: "Biết ngươi có khả năng hấp thu năng lượng cho nên ta cố ý dùng lực lượng khí hậu hợp lại phong cấm chính mình, từ đó, lực lượng biến dị, ngươi sẽ không làm gì được ta!'
Tô Vũ bật cười, "Miệng ngươi cứng lắm! Đều thành dạng này mà còn lớn lối như thế!"
Dứt lời, hắn lại bổ sung: "Thật ra trên đại thể ta đã nhìn ra một điểm, lực phong ấn này chính ngươi cũng không có cách phá vỡ, bất quá thời gian kéo dài không lâu, đại khái mấy tháng sẽ tự động tán đi ... "
Phù Thổ Linh không nói gì, bởi vì Tô Vũ đoán đúng rồi.
Một tháng sau, gã có thể đi ra ngoài.
Mà trong vòng một tháng, tất nhiên sẽ có cường giả Ngũ Hành tộc tới cứu nó, dù vô địch không đến thì cũng sẽ có Nhật Nguyệt.
Tô Vũ cười lạnh, "Ngưoi mơ rất đẹp! Thừa dịp cường giả Ngũ Hành tộc các ngươi chưa tới cứu, ta sẽ đưa ngươi đến tuyệt địa trước!"
'Tuyệt địa?"
Phù Thổ Linh thản nhiên nói: "Ngươi không thể đem ta ra khỏi thành, mang ra ngoài thì vô địch Ngũ Hành tộc sẽ chạy đến ngay, không ra khỏi thành ... Ngươi có thể đưa ta đi đâu?"
"Đưa ngươi đi đâu ư?" Tô Vũ cười đáp: "Đưa ngươi tới phủ thành chủ! Trong phủ thành chủ, Hắc Ám Ma Long hết sức bá đạo, ta dùng ngươi nện lão, ngươi nói xem lão có đánh chết ngươi không?"
Cục đất nện người quả là lựa chọn rất tốt!
Phù Thổ Linh lạnh nhạt đáp: "Ngươi không dám cũng sẽ không làm thế. Tô Vũ, ngươi một mực tìm ta đến tận bây giờ chính là vì sợ ta bại lộ thân phận của ngươi, nhưng nếu ta ra ngoài, phong ấn này có thể phong ấn thân thể ta nhưng phong ấn không được thanh âm của ta, rất nhanh, toàn bộ mọi người trong thành đều sẽ biết ngươi là Tô Vũ!"
"Dù là Hắc Ám Ma Long cũng không có bản lĩnh trong nháy mắt giết ta hay phá vỡ phong ấn lập tức, nói chung là sẽ đủ thời gian để ta kêu cho toàn thành đều biết!"
Tô Vũ gật đầu, đúng là có thể làm vậy.
Cái tên này vẫn còn có chút khó dây dưa.
Hiện tại không đánh chết được, mang đi không được, phiền toái chẳng hề nhỏ
Bất quá, hắn có thể nhốt nó vào một gian phòng trong vòng sâu.