Trò chuyện với Hạ Binh xong, tâm tình Tô Vũ bỗng trở nên xuống dốc hẳn.
Hạ Binh cũng quá ngay thẳng!
Sự tình cha hắn thụ thương, lẽ ra y không nên nói cho Tô Vũ biết.
Đương nhiên, nói thì cũng tốt, dù sao thân làm con, hắn cũng nên biết chuyện này. Bất quá quả thật tin tức đó đã khiến Tô Vũ càng thêm cuống cuồng.
Tâm lý muốn mau chóng mạnh lên của Tô Vũ càng thêm bức thiết!
Cũng không biết cha hắn bên kia lúc nào sẽ tham dự đại chiến, một khi đại chiến bùng nổ, đừng nói là Vạn Thạch, dù là Đằng Không thì cũng chưa chắc đã an toàn.
"Hiện tại ta đang từng bước tu luyện, tốc độ sẽ không chậm... Nhưng ta... Có lẽ ta nên mở ra sách họa lần nữa thì hơn!"
Tốc độ tu luyện của Thiên Quân thất trọng Thiết Dực điểu, hiện tại đối với hắn mà nói, đã có chút chậm.
"Lần đầu tiên dùng tinh huyết mở ra sách họa, cường độ đại khái là mở ra cảnh giới liền kề với thực lực hiện tại. Cũng có nghĩa là ta vô phương mở ra sách họa có chứa cảnh giới quá mạnh, chẳng hạn như bây giờ hẳn là chỉ có thể mở ra Vạn Thạch nhất trọng hoặc kém hơn là Thiên Quân cửu trọng. Có sách họa hỗ trợ thì tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh, vả lại ở mức độ vượt cảnh giới vừa phải thì cơ thể ta mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được."
Tô Vũ rơi vào sự trầm tư, nằm mộng hơn mười năm qua, hắn đã gặp phải rất nhiều quái vật, thời gian gần đây, theo kiến thức ngày một tăng lên, kỳ thật hắn cũng từng bắt gặp vài loại quái vật đối ứng mà hắn thấy quen mắt, chỉ là không quá khẳng định chắc chắn mà thôi.
Mà dù có xác định hoàn toàn thì đáng tiếc Tô Vũ cũng không tìm thấy tinh huyết của chủng tộc quái vật đó.
"Lam Ngư, Toàn Quy, mấy loại này có thể xác định được là yêu thú ta đã từng gặp trong giấc mơ, bất quá Nam Nguyên lại không có tinh huyết của bọn chúng, có lẽ đến Đại Hạ phủ thì ta mới có khả năng mua được."
Trước đó khi mở ra được trang sách họa có dấu ấn của Thiết Dực điểu, Tô Vũ cảm thấy đã đủ rồi, hắn không nên quá mạo hiểm, hắn chỉ cầu an ổn là được, dù sao thì tốc độ tiến bộ của hắn ở thời điểm đó đã là rất nhanh.
Nhưng mấy lời của Hạ Binh vừa rồi lại khiến tâm tư Tô Vũ rục rịch, hiện tại hắn cảm thấy mình không thể chậm trễ thêm được nữa.
Hắn cần phải mở ra sách họa có dấu ấn quái vật mạnh hơn để tăng cường tốc độ tu luyện của chính mình, Thiên Quân thất trọng dĩ nhiên là không tệ, nhưng mà nhiêu đó vẫn chưa đủ để Tô Vũ thấy thỏa mãn.
"Mấu chốt là... Điểm công huân cùng tiền mặt!"
Tô Vũ cảm thấy cực kỳ nhức đầu, nếu hắn kích hoạt được trang sách họa có quái vật Vạn Thạch, vậy thì điều này đại biểu rằng, từ nay về sau hắn phải dùng Vạn Thạch cảnh máu huyết để tu luyện có đúng không?
"Tinh huyết Vạn Thạch vừa đắt đỏ vừa quý giá hơn so với tinh huyết Thiên Quân cảnh nhiều!"
"Có lẽ... Ta nên nhận lấy điểm công huân mà cha ta tặng thì hơn, nếu thực lực của y tiến bộ chậm, thì có phải y sẽ không cần tham dự đại chiến quá cường liệt hay không?"
Tô Vũ nghĩ tới đây liền mệt mỏi lắc đầu, đúng là si tâm vọng tưởng mà thôi, trên chiến trường, thực lực càng yếu thì khả năng chết lại càng nhanh.
Đương nhiên, thực lực mạnh cũng giống vậy, trừ phi mạnh đến cảnh giới vô địch.
"Cha à, cha thật là khiến người ta lo lắng!"
Tô Vũ thở dài một tiếng, người đã một bó tuổi vậy rồi, thế mà vẫn không khiến cho hắn bớt lo, thật đau đầu.
...
Chư Thiên chiến trường.
Nơi nào đó trong quân doanh.
Tô Long than thở với mấy vị quân sĩ thuộc hạ: "Con trai của ta còn nhỏ, không biết nấu cơm cũng không thích giặt quần áo... Ai, thật là khiến người ta lo lắng vì nó. Cũng không biết ta đi đã nhiều ngày như vậy, nó ở nhà có đói bụng hay không. Tới Đại Hạ Văn Minh học phủ thì cần phải tiêu xài rất nhiều tiền, không rõ nó sống có ổn không nữa, mà biết đâu ở học phủ nó lại mang về cho ta một cô con dâu thật xinh đẹp thì sao..."
"Bách phu trưởng, vẫn chưa có tin tức gì của con ngươi bên kia truyền đến, sao ngươi biết hắn có thể thi đậu Đại Hạ Văn Minh học phủ chứ?"
Có một vị thập trưởng trêu chọc y, Tô Long trừng mắt, bất mãn nói: "Còn phải hỏi chắc? Con trai của ta mà thi không đậu, thế thì Nam Nguyên chắc chắn sẽ không có ai đỗ được! Đây là chuyện mười phần chắc chín! Lần trước ta lập chút công lao, ta đã gửi điểm công huân của mình về cho tiểu tử kia, có một ít điểm công lao đó sẽ giúp nó tu luyện thuận lợi hơn, qua vài năm nữa ta về thăm nhà, đến lúc đó có khi nó đã là Thiên Quân thất bát trọng rồi!"
Bên cạnh lại có người trêu ghẹo Tô Long: "Thiên Quân thất bát trọng? Ngươi dứt khoát nói con ngươi qua mấy năm sẽ tiến giai Đằng Không chẳng phải tốt hơn à? Văn Minh học phủ tốt nghiệp không phải liền là Đằng Không sao? Qua thêm mấy năm, Tô Vũ sẽ tới quân đoàn của chúng ta, trở thành Văn Minh sư đại nhân, ngay cả ngươi gặp mặt hắn cũng đều phải hô mấy tiếng ‘đại nhân’ cũng nên!"
Sắc mặt Tô Long bất giác đỏ ửng, không cam lòng nói: "Đằng Không thì làm sao? Chẳng lẽ Tô Vũ không có khả năng? Con trai của ta chính là thiên tài! Cho dù vài năm còn chưa được, thì chẳng lẽ mười hai mươi năm sau còn không được? Khi đó các ngươi vẫn còn đang tham gia quân ngũ, hắn tới đây làm Văn Minh sư, các ngươi gặp mặt đều phải hô ‘Tô đại nhân’!"
"Ha ha ha, đúng, đúng đến lúc đó gọi ngươi là Tô lão đại nhân, hài lòng chưa?"
Tô Long trừng mắt nhìn đối phương, đối phương cũng là một vị Bách phu trưởng, cảnh giới của cái tên ấy so với chính mình còn cao hơn, bình thường hết sức hung hăng càn quấy.
Tô Long nghiến răng nghiến lợi, "Chờ đó! Chờ con trai của ta trở thành Văn Minh sư, lão tử sẽ vả mặt từng người các ngươi! Họ Lưu, đừng hung hăng càn quấy, con trai của ta còn chướng mắt con gái của ngươi, Văn Minh sư còn sợ không cưới được vợ chắc?"
Vị Bách phu trưởng kia phá ra cười lớn, "Lão già nhà ngươi vừa đến đã đánh chủ ý lên người nữ nhi của ta, quanh co lòng vòng muốn cho con của ngươi kéo thuyền, nằm mơ đi! Nữ nhi của ta sang năm sẽ tham gia cao cấp sát hạch, Đại Hạ Chiến Tranh học phủ mười phần chắc chín, qua thêm một hai năm nữa thôi liền có thể Thiên Quân thậm chí Vạn Thạch, con trai Tô Vũ của ngươi có đốt đèn cũng không dõi theo kịp bóng lưng con gái ta. Vả lại ngươi đừng quên, Văn Minh học phủ chẳng mấy người có thể tốt nghiệp..."
Tô Long nổi khí, thật sự muốn tìm lão già kia đơn đấu!
Văn Minh học phủ thì không thể tốt nghiệp?
Ai nói?
Bất quá... Đúng là rất nhiều người đã nói vậy...
Tô Long có chút nhụt chí, nhưng vẫn không kiềm được cơn nghẹn khuất, thế là y lại lầm bầm: "Tốt nghiệp không được thì cũng có thể ở lại Văn Minh học phủ làm chấp giáo, vừa an toàn lại vẫn vừa mạnh mẽ hơn con gái của ngươi, con gái quyết đấu sinh tử trên chiến trường có khác gì tiểu man tử!"
"Tô Long, ngươi muốn đánh nhau à?"
"Tới đi, ai sợ ai a! Ngươi dám nói con trai của ta không tốt, hôm nay lão tử liền liều mạng với ngươi!"
"..."
Hai người lại đấu võ mồm, những người khác thì vui sướng ngồi hóng chuyện. Gần nhất không có chiến sự, xem chút náo nhiệt ồn ào cũng tốt.
Bất quá đối với Tô Vũ, giờ phút này trong lòng mọi người đều nảy sinh một chút ấn tượng.
Đó chính là thư sinh yếu đuối a!
Tội nghiệp, thân thể hư yếu, có khả năng chỉ là một con ma bệnh, xem lão Tô gấp gáp như vậy là có thể đoán được một hai. Vừa đến quân đoàn liền khắp nơi nghe ngóng xem nhà ai có con gái, đây là sợ nhi tử không lấy được vợ ư?
….
Nam Nguyên.
Trong nháy mắt, đã đến ngày 28 tháng 7, là ngày mà mọi người cùng nhau lên đường tới Đại Hạ phủ.
Ngày mùng 1 tháng 8 mới tới thời gian nhập học, bất quá bọn họ ở xa, cho nên học viên Nam Nguyên phải xuất phát từ bây giờ thì mới kịp.
Gần nửa tháng qua, Tô Vũ điên cuồng tu luyện, bất chấp tiêu hao, thực lực lần nữa có tiến bộ rõ rệt.
Tổng cộng bây giờ hắn đã mở được 6 khiếu!
Bất quá trong số đó thuộc về 《 Chiến Thần quyết 》 thì chỉ có 5 cái.《 Chiến Thần quyết 》 đệ nhất trọng bao gồm 8 khiếu huyệt, trong ấy có 3 khiếu huyệt trùng với đao thứ hai của Lôi Nguyên đao. Mà đao thứ hai của Lôi Nguyên đao thì chỉ có một khiếu huyệt là không trùng hợp.
Tô Vũ phân vân lựa chọn giữa việc mở ra khiếu huyệt của《 Chiến Thần quyết hay là mở ra khiếu huyệt Lôi Nguyên đao, cuối cùng hắn quyết định mở ra khiếu huyệt đao thứ hai trong Lôi Nguyên đao trước.
Dù sao trong thời gian ngắn《 Chiến Thần quyết 》cũng không có cách nào tấn cấp, còn không bằng thuận tiện cứ nắm giữ đao thứ hai của Lôi Nguyên đao trước.
Mặc dù cảm giác mở ra một cái khiếu huyệt là vô tác dụng đối với rất nhiều học viên, giờ phút này nắm giữ võ kỹ mạnh mẽ dường như cũng chẳng có tác dụng gì nhưng đối với Tô Vũ thì nhiều thêm một chút vốn liếng để bảo mệnh chung quy vẫn tốt hơn là chẳng biết gì cả.
Tổng cộng bây giờ hắn đã mở được 6 khiếu!
Bất quá trong số đó thuộc về 《 Chiến Thần quyết 》 thì chỉ có 5 cái.《 Chiến Thần quyết 》 đệ nhất trọng bao gồm 8 khiếu huyệt, trong ấy có 3 khiếu huyệt trùng với đao thứ hai của Lôi Nguyên đao. Mà đao thứ hai của Lôi Nguyên đao thì chỉ có một khiếu huyệt là không trùng hợp.
Tô Vũ phân vân lựa chọn giữa việc mở ra khiếu huyệt của《 Chiến Thần quyết hay là mở ra khiếu huyệt Lôi Nguyên đao, cuối cùng hắn quyết định mở ra khiếu huyệt đao thứ hai trong Lôi Nguyên đao trước.
Dù sao trong thời gian ngắn《 Chiến Thần quyết 》cũng không có cách nào tấn cấp, còn không bằng thuận tiện cứ nắm giữ đao thứ hai của Lôi Nguyên đao trước.
Mặc dù cảm giác mở ra một cái khiếu huyệt là vô tác dụng đối với rất nhiều học viên, giờ phút này nắm giữ võ kỹ mạnh mẽ dường như cũng chẳng có tác dụng gì nhưng đối với Tô Vũ thì nhiều thêm một chút vốn liếng để bảo mệnh chung quy vẫn tốt hơn là chẳng biết gì cả.