"Liễu Văn Ngạn. . . Tô Vũ. . ."
Vạn Thiên Thánh hơi đau đầu, "Có lẽ, đây là dây dẫn nổ của chiến tranh. . . Thế nhưng, hiện tại Nhân tộc vẫn không có cách nào quyết định, mà thứ cản tay lại quá nhiều!"
"Những kẻ hô hào giao ra Tô Vũ cùng Liễu Văn Ngạn, hoặc là tùy ý bọn họ tự sinh tự diệt sẽ không hề ít."
Vạn Thiên Thánh bồi hồi một vòng trong phòng, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ Đại Hạ phủ muốn bùng nổ chiến loạn còn cần Tô Vũ tới khởi đầu, chẳng lẽ là do hắn mở ra trận chiến loạn ở Nhân cảnh này?"
Trong thời gian ngắn, Tô Vũ có thể trở về sao?
Tối thiểu thì trước mắt hắn sẽ không có cách nào trở về.
Hay là hắn lén lút trở về Nhân cảnh?
Ông không rõ lắm!
May là ông đã lưu lại trong cơ thể Tô Vũ một tôn tiểu nhân. Khi hắn trở về thì ông sẽ có thể cảm nhận được, có lẽ. . . khi Tô Vũ một lần nữa bước vào cảnh nội Đại Hạ phủ thì sẽ là ngày chiến tranh bùng nổ.
"Hai tuyến đường. . . Một ở chiến trường Chư Thiên, một ở trong Đại Hạ phủ."
"Hạ Long Võ chủ đạo tuyến đường kia, mà ta thì chủ đạo đường dây này."
Vạn Thiên Thánh tự lẩm bẩm, như vậy là cùng phát động cả hai bên hay là ra tay trước bên phía Đại Hạ phủ đây?
Ánh mắt ông nhìn ra ngoài Tu Tâm các, nhìn về phía đa thần văn học viện, nhìn về phía Hồng Đàm, nửa ngày sau vẫn không thể có được kết luận chuẩn xác.
Hết thảy đều không nằm trong khống chế!
Tô Vũ làm rối loạn rất nhiều kế hoạch của Vạn Thiên Thánh, kể cả bên chỗ Chu Phá Long, bởi vì Tô Vũ nên đã hấp dẫn hàng loạt tầm mắt chú ý. Điều này không phù hợp với mong muốn của ông, tiểu tử Tô Vũ thật là phiền toái!
"Vẫn cần phải dẫn sự chú ý trở về mới ổn!"
Vạn Thiên Thánh thì thầm một tiếng, bây giờ xem ra Tô Vũ đã thu hút sự chú mục quá cao, hẳn là ông nên nghĩ biện pháp kéo tiểu tử này trở về?
"Phiền toái. . . Có lẽ Tô Vũ cảm thấy khi Đại Hạ phủ loạn thì hắn mới trở lại cũng không muộn, nhưng nếu hắn không trở lại, có lẽ liền vô phương phát động. . . Mâu thuẫn quá!"
Vạn Thiên Thánh vội vã tính toán, rất nhanh ông lại nhìn về phía viện của Hồng Đàm!
Có lẽ. . . ta phải làm phiền ngươi thôi!
Ngươi bị người ta đánh sắp chết, tiểu tử kia có lẽ sẽ trở về nhỉ?
Ngươi mà không được thì đánh Bạch Phong cũng ổn.
"Đệ nhất Thiên bảng. . . hạng nhất thì làm được cái gì, quá mức rêu rao!"
Ông thầm chửi một câu, sau đó lại đi cảm ứng tình hình nội thành. Hạ Long Võ không ở đây, Hạ Hầu gia đã dẫn một đám người tới Chư Thiên chiến trường, quả nhiên, bây giờ trong thành cũng là quần ma loạn vũ.
Cộng thêm những học viên mới và vạn tộc học viên, cũng có hàng loạt cường giả xuất hiện.
Vạn Thiên Thánh cười nhạt một tiếng, lá gan không nhỏ, bọn gia hỏa này thế mà còn có kẻ muốn nhìn trộm hư thực về ông. Mấy ngày nay, Thần Ma mấy tộc đã có không ít cường giả lén nhìn trộm ông.
Lá gan thật lớn!
Ông đều đã nhớ hết tên điểm hết mặt!
Bao gồm cả mấy kẻ Vạn Tộc giáo, khả năng là chúng đã liên hệ với nhau, ông cũng đều nhớ kỹ.
Đại Hạ phủ hiện tại thật sự trở thành một ổ trộm cướp rồi, rất tốt.
Đúng lúc này, một viên truyền âm phù chấn động, Vạn Thiên Thánh nhìn về chỗ đặt các miếng truyền âm phù một lượt, có một viên đang chấn động.
Vạn Thiên Thánh lấy ra nhìn thoáng qua, rất mau đã trả lời: "Tiếp tục ngủ đông!"
Ở bên kia của truyền âm phù, một thiếu niên béo lùn chắc nịch khó hiểu hỏi: "Còn ngủ đông? Lão Vạn, vì sao ta cứ cảm thấy ta đã bại lộ nhỉ, tất cả mọi người đều nhìn ta chằm chằm nhưng lại không động thủ với ta a?"
"Không bại lộ đâu, yên tâm đi."
"Không có khả năng!" Giả Danh Chấn kỳ quái nói: "Thật đó lão Vạn, ta luôn cảm thấy kỳ thật ta đã bại lộ, hay là ta trở về đi. Ta cứ cảm giác hiện tại có một bầy sói đói đang ngó chừng ta đấy!"
"Không sao đâu, nếu bại lộ thì cứ dẫn người về Đại Hạ phủ là xong!"
"Vậy thì được!"
Giả Danh Chấn bất đắc dĩ, buông xuống truyền âm phù, rơi vào trong trầm tư.
Ta không bại lộ sao?
Vì sao ta cứ cảm giác mình đã bại lộ rồi, gần đây trong giáo hình như có người đang ngó chừng ta, phiền toái ghê, lão Vạn có đáng tin cậy không vậy?
Ông rất muốn trở về, tháng ngày bôn ba bên ngoài thật là khó chịu.
Aiiiz!
. . .
Cùng lúc ấy.
Đại Minh phủ.
Chu Thiên Đạo cùng Ngưu Bách Đạo vừa uống trà vừa trò chuyện.
Trước mặt, cũng có một phần bảng danh sách.
Chu Thiên Đạo không nhìn, nhấp một ngụm trà rồi nói: "Ngươi thấy đó, tiểu tử này thả ra liền bay, hắn chưa hẳn dám trở về Đại Minh phủ."
Ngưu Bách Đạo khẽ gật đầu, bất đắc dĩ đáp: "Ta còn tưởng rằng nhiều nhất Tô Vũ chỉ đi ra ngoài xem một chút, cùng lắm thì tới thăm phụ thân mà thôi. Ta cũng không nghĩ tới tiểu tử này ác như vậy, đi ra ngoài một chuyến mà giày vò chết nhiều người thế kia."
"Đáng ra ta nên nghĩ tới chuyện lần trước hắn rời khỏi Đại Hạ phủ đã giày vò chết một đám người rồi!" Chu Thiên Đạo nhàn nhạt đáp: "Giờ mà hắn trở lại thì thật sự sẽ bị bức bách, ta cũng chưa chắc có thể ngăn cản, không trở lại cũng tốt."
Ngưu Bách Đạo lại hỏi: "Ngươi cược hắn có thể thành công sao?"
"Không rõ nữa, khó mà nói."
Chu Thiên Đạo cười đáp: "Chuyện này ai mà dám khẳng định. Dù cho hắn tới được mức độ của Diệp Bá Thiên thì cũng chưa chắc có thể thành. Diệp Bá Thiên còn thất bại nên chỉ có thể nói Tô Vũ có cơ hội, huống chi, tiểu tử này tuy mạnh về thần văn nhưng ta thấy còn không bằng Chiến giả đạo."
Ngưu Bách Đạo gật gật đầu, lại nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Làm sao là làm sao?"
"Có cần tiếp tục phái người cứu viện không?"
"Phái ai? Ngươi à?" Chu Thiên Đạo nhìn về phía người đối diện, trêu chọc, "Lão Ngưu, hay là ngươi đi nhé?"
"Ta hả?" Ngưu Bách Đạo cười khan, "Ta thì thôi đi, ta cao tuổi rồi, hiện tại ra ngoài gặp được vô địch vạn tộc thì chẳng phải tự dâng đồ ăn tới miệng chúng sao? Một số vô địch Vạn tộc năm đó cũng từng quen biết ta, ta đi không tiện."
Chu Thiên Đạo cười nhạo một phen, sau đó lại nói: "Hiện tại ngươi có đi thì cũng vô ích thôi, hắn ở đâu ngươi chưa chắc đã có thể tìm thấy. Hắn cũng đâu còn bị bao vây nữa, chính hắn có chân có thể tự chạy."
Nói xong, Chu Thiên Đạo lại trầm ngâm chốc lát: "Hiện tại việc cấp bách nhất không phải cái này, mà là thế cục của Đại Hạ phủ. Bên chỗ Đại Hạ phủ càng ngày càng loạn, ta thấy không sớm thì muộn cũng sẽ bùng nổ, chúng ta ở ngay kế bên Đại Hạ phủ, một khi loạn thì Đại Minh phủ cũng sẽ chịu ảnh hưởng. . ."
Ngưu Bách Đạo hỏi dò: "Ý của ngươi là?"
"Làm cá ướp muối không được nữa rồi!"
Chu Thiên Đạo đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, thở dài một hơi, nhìn về phương bắc, bên kia là hướng của Đại Hạ phủ, ông lẩm bẩm: "Chuẩn bị đi, một khi Đại Hạ phủ loạn, dù chúng ta không nhúng tay vào thì cũng phải giải quyết tốt hậu quả! Đại Hạ phủ đều là một đám đầu óc chết, kỳ thật tiểu tử Tô Vũ cũng là người như vậy, có việc gì cũng đều buồn bực tự giải quyết, không nguyện ý tin tưởng người khác, không muốn đi cầu ai. . ."
Ngưu Bách Đạo cũng nhìn về hướng bắc, gật gật đầu, "Được, ta biết rồi! Chỗ Tô Vũ thật sự mặc kệ à?"
"Quản kiểu gì được?"