Một đám cường giả vạn tộc liên tục truyền âm trao đổi.
Bọn hắn đang tính toán.
Mà Diệp Hồng Nhạn cũng đang tính toán, làm như thế nào trông mới thuận lý thành chương để không vào thành?
Chính mình là tới cứu viện Tô Vũ, kết quả cửa thành mở, mình lại đứng ngoài không đi vào, ai mà không hoài nghi?
Tốt nhất phải khiến người ta ép mình không thể không lưu ở ngoài thành mới được.
Có lẽ bà cần phải biểu hiện ra tính công kích mãnh liệt. . .
Cho bọn chúng sợ hãi, sợ rằng một khi để bà tiến nhập thì bà sẽ ngay lập tức giết người, dẫn xuất Tử Linh, chế tạo đại loạn. . . Có như vậy thì đám gia hỏa kia mới không dám để bà vào thành.
Nghĩ đến đây, Diệp Hồng Nhạn bèn truyền âm nói: "Trịnh Bình!"
Trịnh Bình hơi ngẩn ra, cuối cùng ngươi cũng nhớ ra ta rồi à?
"Diệp tướng quân!"
"Đợi tìm cơ hội giết chết tên Huyền Khải tộc kia! Nơi này Nhật Nguyệt nhiều lắm, không giết riêng biệt chấn nhiếp một thoáng thì khó mà dọa cho một ít tộc sợ hãi từ bỏ, giết gà dọa khỉ! Giúp ta kiềm chế Minh Hòa đi, ta sẽ giết tên kia!"
". . ."
Đệt!
Nữ nhân như ngươi thật hung ác, nãy giờ ta chỉ lén mắng ngươi có mấy câu, thế mà ngươi lại muốn ta đi chịu chết?
Minh Hòa là Nhật Nguyệt cao trọng, ta là Nhật Nguyệt nhất trọng, khoảng cách lớn đến đáng sợ, ngươi lại kêu ta đi chặn đường Minh Hòa?
Không phải ta cầm chắc cái chết rồi sao?
"Yên tâm, Minh Hòa sẽ không ngờ tới chúng ta có ý định giết người, lúc xuống tay với ngươi ả nhất định sẽ lưu ba phần lực, dù sao vẫn là đồng minh, còn ta sẽ toàn lực ứng phó giết chết tên phế vật Huyền Khải tộc, sau đó lập tức quay lại cứu ngươi. . ."
Trịnh Bình im lặng, ta không sợ chết, có điều. . . Bị nữ nhân này thúc giục đi chịu chết, thật khó chịu a.
Còn có, hiện tại ra tay giết đối phương cũng vô dụng.
Vào thành rồi hẵng giết.
Ông có cùng suy nghĩ với những người khác, cùng lắm thì đi vào làm một chuyến, dẫn xuất Tử Linh hiển hiện, mọi người cùng nhau gặp xui xẻo thôi.
Ngươi bây giờ giết người, dù cho giết được đối phương thì coi như cũng bỏ lỡ cơ hội vào thành, sau đó chắc chắn những người kia sẽ ngăn cản ngươi.
Chẳng lẽ giết xong thì chúng ta chỉ có thể trơ mắt đứng ngoài vây xem, để mặc Tần Phóng và Tô Vũ trong kia tự sinh tự diệt?
Vậy cũng quá hố đi!
Trịnh Bình không hiểu nổi tâm tư của Diệp Hồng Nhạn.
Ông cảm thấy có phải là bà ta có tật xấu hay không, lúc này bỗng dưng nổi hứng đòi giết người, chẳng biết bà muốn làm cái gì.
Diệp Hồng Nhạn lần nữa truyền âm quát: "Nghe lệnh làm việc! Ta là thống lĩnh trấn thủ Chư Thiên phủ, ngươi chỉ là một phủ trưởng học phủ, ta nói thế nào, ngươi làm thế đó là được!"
"Ta đâu phải người Chư Thiên phủ!"
Trịnh Bình chửi bậy, ngươi lại không có cách nào ra lệnh cho ta mà.
"Ngươi có làm hay không? Ta hiểu rồi, Tô Vũ không còn là người của Đại Hạ phủ nên ngươi cố ý muốn hố chết hắn? Trịnh Bình, không nghĩ tới tâm tư ngươi lại ác độc như thế."
Diệp Hồng Nhạn phủ đầu đổ vấy cho đối phương, về chuyện vì sao lại không nói cho ông biết tình hình thực tế, bà cho rằng không cần phải làm vậy.
Người biết nhiều, ngược lại thêm phiền toái.
Ai biết Trịnh Bình này có phải là đồ đần hay không, coi chừng ông ta lại gióng trống khua chiêng đối ngoại nói. Đại Hạ phủ không ít kẻ ngu ngốc, Chiến giả đạo chính là như thế.
Trịnh Bình bất đắc dĩ, không thể không nói, tại đây, vẫn phải dựa vào Diệp Hồng Nhạn.
Ông đành đáp ứng: "Được, ta đây phối hợp với ngươi! Nhưng ta nói trước, Tô Vũ mà thật sự bị người vây giết thì đó là do ngươi chỉ huy bất lực!"
"Bớt nói nhảm!"
Diệp Hồng Nhạn lạnh nhạt đáp. Ngươi chỉ cần ngăn trở Minh Hòa chốc lát là được rồi.
Ta mà giết gia hỏa Huyền Khải tộc xong, còn ai dám để ta đi vào?
Dù giết không được thì cũng chẳng sao, chỉ cần bà biểu hiện ra tính công kích cực mạnh là đủ để khiến đám gia hỏa kia kiêng kỵ mà liều mạng ngăn cản bà, không cho bà nhập thành.
Trên thực tế, dù cho không làm gì thì bà đoán bọn họ cũng sẽ tự tìm cớ chặn đường.
Bất quá, vạn bất đắc dĩ, tự mình chuẩn bị sẵn vẫn tốt hơn.
Lúc này, trên không trung cổ thành, tử khí càng lúc càng mờ nhạt dần.
. . .
Trong phủ thành chủ.
Thiên Hà tiếp tục uống rượu, hoặc là nói Tử Linh dịch, bảo trì bản thân không bị tử khí triệt để ăn mòn.
Một bên uống vào, một bên nhìn về phía phương xa.
Đó là hướng cửa thành.
Hắn than nhẹ một tiếng, khẽ lẩm bẩm: "Tiểu gia hỏa Nhân tộc kia đã đi rồi phải không?"
Một mực không có động tĩnh.
Đến bây giờ, cửa thành đã sắp mở ra, vậy mà nội thành lại không có động tĩnh gì.
Nếu tiểu tử kia đang ở đây thì chắc chắn cổ thành sẽ khó mà an tĩnh như thế.
Lão nhân khuyết răng khom người nói: "Có thể đã đi rồi, bằng không dựa vào sát tính cực nặng của hắn, chắc chắn hai ngày qua cổ thành đã gà bay chó sủa dữ dội."
"Cũng tốt!"
Thiên Hà gật đầu, đi là rất tốt.
Miễn cho cường giả các tộc vào đây chém giết, nhiễu loạn sự thanh tĩnh của hắn.
Xem ra, cường giả các tộc đều phải vô công mà trở về.
Đương nhiên, nơi này vẫn còn Nhân tộc Tần Phóng.
Bất quá địa vị của hắn đặc biệt, Nhật Nguyệt sẽ không dám xuất thủ.
Hôm nay ngươi giết Tần Phóng, ngày mai Đại Tần vương liền có thể tự mình ra tay giết Ma Đa Na, giết Chiến Vô Song, giết Huyền Vô Cực. . .
Thật muốn làm như vậy, coi như đã chuẩn bị cho tinh thần đại chiến bùng nổ.
Tô Vũ thì khác, hắn là kẻ lạc loài, là thiên tài bị phế bỏ.
Đi rồi mới tốt!
Xem ra vị ở đằng sau hậu điện kia cũng chịu không nổi hắn quấy nhiễu nên đã tiễn hắn đi rồi.
"Vậy thì không cần quản nữa!"
Thiên Hà cười nhạt nói: "Chờ bọn hắn tự đi đón đám thiên tài nhà mình, tìm tòi một phen, không phát hiện được bóng dáng Tô Vũ thì qua mấy ngày liền từ bỏ thôi. Lần này nháo trò như thế, đã vài ngày Thiên Diệt thành không thể kinh doanh."
Lão nhân mỉm cười hùa theo: "Chờ bọn hắn đi rồi, cổ thành có thể lần nữa khôi phục phồn hoa!"
"Cái kia không còn gì tốt hơn!"
Hai người đàm luận, tâm tình nhẹ nhõm hơn hẳn, sự tình đau đầu mấy ngày qua sắp kết thúc rồi.
Tô Vũ là nhân vật quan trọng nhất, nhưng hắn đã không ở đây, thế thì còn đấu cái gì.
Không có ý nghĩa!
Vạn tộc đều chưa sẵn sàng bùng nổ đại chiến với Nhân tộc. Tuy rằng Nhân tộc đã đắc tội quá nhiều, thế nhưng Thần Ma vẫn phải chờ đợi Bán Hoàng đột phá, hiện tại không thể lập tức tiến công, bằng không thì tổn thất sẽ rất lớn.
Hai bên đều kiêng kỵ lẫn nhau, hiện giờ lại không có mồi dẫn lửa là Tô Vũ, tự nhiên không đánh được.
Mà phía sau, tượng đá đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tâm tình không tệ.
Hai ngày nay không có tiểu tử kia quấy rối, những người khác đều rất ngoan, nó lại có thể an tĩnh làm một cái tượng đá, không cần xen vào chuyện bao đồng, rất tốt!
Về phần đám nhiễu sự ngoài thành. . . Tượng đá lười quản.
Dù ngoài thành có vô địch đại chiến thì thế nào?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!