Tô Vũ cẩn thận nói ra kế hoạch của mình: "Ta sẽ chờ cửa thành mở ra, cùng bọn hắn đi vào chung, sau đó tìm cơ hội sát lục Tử Linh, thủ tiêu một đám Sơn Hải, bức bách Tử Linh Nhật Nguyệt xuất hiện, lần nữa phong tỏa cửa thành, khóa toàn bộ bọn chúng ở bên trong! Tốt nhất khi đó ngài cũng đi vào cùng ta, ta rất khó đánh giết Nhật Nguyệt Tử Linh, ngài thì có thể, dùng toàn lực bùng nổ để thủ tiêu một nhóm Nhật Nguyệt Tử Linh. . . Sau đó hai ta dùng ngọc phù trốn ra khỏi thành. Một khi xuất hiện vài đầu Tử Linh Nhật Nguyệt cao trọng thì bọn chúng có thể mở cả phòng ốc ở vòng trong trung tâm, thừa sức giết sạch đám cường giả và thiên tài bên trong cổ thành."
Liễu Văn Ngạn nháy mắt mấy cái, ý gì? Vây giết toàn bộ Nhật Nguyệt?
Tiểu tử này, tâm thật hung ác, thật xấu xa!
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Dĩ nhiên!"
Tô Vũ cắn răng nói: "Không giết sạch bọn chúng thì quá có lỗi với việc chúng ta phải trả giá nhiều như vậy. Phá toái thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong chỉ để giết một hai tên Nhật Nguyệt cảnh sao? Không, ta muốn chôn vùi hàng loạt Nhật Nguyệt! Giết hết rồi chạy trốn!"
Liễu Văn Ngạn hít sâu một hơi, tiểu tử này thật tàn nhẫn a.
Ta thích!
"Ngươi xác định có khả năng chạy đi được?"
"Chắc chắn!"
Tô Vũ lấy ra một viên ngọc phù đưa cho ông, "Lão sư, đây là ngọc phù xuyên quan, nhiều nhất chỉ kéo dài được ba ngày. Hiện tại đã qua một ngày, tác dụng của nó chỉ còn lại hai ngày. Mà cửa thành có lẽ sẽ mở ra trong sáng mai, trong vòng nửa ngày, ngài tranh thủ đánh giết hàng loạt Tử Linh Nhật Nguyệt, nếu được lại giết thêm vài tên Nhật Nguyệt, đợi phong thành rồi thì lập tức dùng ngọc phù thoát ra ngoài, để Tử Linh ở lại vây giết bọn hắn!"
Thời gian ba ngày mà hắn tính toán chưa chắc đã đúng khớp từng giờ từng phút.
Nhưng Tô Vũ cũng không lo lắng, phía trên ngọc phù xuyên qua có một cỗ năng lượng đặc thù, nếu tiêu tán thì đại biểu ngọc phù không còn hiệu quả, viên ngọc phù trước đó mà Tô Vũ sử dụng chính là có đặc điểm như vậy.
Nếu tới lúc cửa thành mở ra mà ngọc phù mất đi hiệu lực thì đương nhiên phải từ bỏ kế hoạch này.
Tô Vũ cùng Liễu Văn Ngạn nói vài câu, lại bảo: "Đây cũng là vì về sau che giấu tung tích, Liệp Thiên bảng hết sức phiền, thế nhưng nếu lần này ta giết được Nhật Nguyệt, thậm chí là Nhật Nguyệt đỉnh phong, vậy thì về sau ta có giết người mạnh tới đâu chăng nữa cũng sẽ không xuất hiện biến động trên bảng danh sách."
Liễu Văn Ngạn trầm ngâm một lúc, đoạn hỏi: "Cho nên, mục tiêu của ta là đánh giết Tử Linh Nhật Nguyệt cao trọng, sau đó đợi phong thành thì lập tức dùng ngọc phù bỏ chạy, đúng không?"
"Đúng thế!"
Tô Vũ lại nói: "Ta cũng không tin, một đám Nhật Nguyệt Tử Linh cao trọng còn giết không được những tên kia, lần này hẳn là vô địch sẽ không tới. Vô địch sẽ cho rằng phái mấy tên Nhật Nguyệt kia đến là đủ để đối phó ta rồi!"
"Nói nhảm!"
Một đám cường giả còn chưa đủ đối phó ngươi?
Chẳng qua là bọn họ không nghĩ tới, tiểu tử ngươi đã trốn ra ngoài thì thôi, còn dám gan to tày trời quay lại bẫy họ một phen, muốn giết sạch cả đám. Chuyến này mà thành công trót lọt, về sau e rằng chỉ có thể chạy trốn hoặc là mai danh ẩn tích.
Đủ hung ác a!
"Ngươi chắc chắn khi ta giết Tử Linh thì có thể dẫn xuất Nhật Nguyệt cao trọng phong thành à?"
"Dĩ nhiên!"
Tô Vũ gật đầu, "Yên tâm đi, trước tiên ta sẽ không giết quá nhiều Tử Linh, mà là tìm Nhật Nguyệt cảnh giết trước. Ta phát hiện, giết cường giả Nhật Nguyệt cũng có thể dẫn xuất Nhật Nguyệt Tử Linh, bởi vì lúc trước ta đã từng giết Sơn Hải, sau đó thì Sơn Hải Tử Linh xuất hiện. Mà Nhật Nguyệt Tử Linh vừa ra thì thành trì liền phong bế!"
Liễu Văn Ngạn hít sâu một hơi, đời ta chưa từng làm chuyện lớn như vậy, cái này có thể thành công được không?
"Nếu Nhân tộc cũng có cường giả tới thì sao?"
"Nhân tộc?"
Tô Vũ sửng sốt nhìn ông, nói thật, hắn chưa từng cân nhắc đến việc này, bởi vì hắn cảm thấy sẽ không ai bỏ sức tới cứu mình.
Nhưng. . . nếu Nhân tộc tới thật thì làm sao bây giờ?
Cứu viện mình, cái kia chính là liên lụy a!
Sẽ không có người tới cứu mình chứ?
Mình chỉ có hai viên ngọc phù, không đủ để cứu bọn họ.
Tô Vũ vò đầu, Liễu Văn Ngạn nhìn mà cũng thấy bất đắc dĩ.
Rõ ràng tiểu tử Tô Vũ chưa từng nghĩ tới việc này. Ngẫm lại cũng đủ bi ai, rõ ràng là thiên tài như thế, nhưng đúng là chưa chắc có người sẽ nguyện ý đi cứu hắn, bằng không, ông cũng sẽ không mạo hiểm một thân một mình chạy đến đây.
Một mặt thì đây cũng là việc đáng để Tô Vũ kiêu ngạo, không cần người hỗ trợ, hắn cũng có thể tự trốn ra được, còn tàn nhẫn muốn phản giết người ta.
Nhưng một mặt khác thì cũng hơi tủi thân, nếu không phải gánh trên người cái danh đa thần văn hệ thì Tô Vũ đâu đến nỗi thê thảm như vậy. Yêu nghiệt xuất sắc như hắn, vốn dĩ vô địch Nhân tộc tuyệt đối sẽ bảo hộ hắn mới phải.
Liệu rốt cuộc có người tới cứu giúp không?
Liễu Văn Ngạn cũng không rõ ràng!
Nghĩ đến đây, ông mở miệng nhắc nhở: "Vẫn nên tận lực dò xét một chút, nếu thực sự có người tới cứu ngươi, ngươi vô ý hố chết đối phương thì cũng không tiện bàn giao."
"Ta hiểu!"
Tô Vũ gật đầu, đúng là có khả năng cao Nhân tộc phái người tới. Không nói những cái khác, Tần Phóng còn đang ở đây, không phải là vì mình thì Đại Tần phủ cũng sẽ cử Nhật Nguyệt đến đón hắn.
Về phần mình bên này. . . Trừ phi Hồng Đàm tới, bằng không thì người nào sẽ tới cứu mình?
Được rồi, quay đầu lại xem sau đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!