"Như vậy là mạnh lắm rồi!"
Liễu Văn Ngạn cảm khái, thật sự rất mạnh mẽ, ông thổn thức nói: "Nói thật với ngươi, ta bên này, kỳ thật vận dụng một lần cũng khó khăn, lần trước giết được Nhật Nguyệt, đó là bởi vì bạo nổ một chút thần văn, cung cấp hàng loạt ý chí lực. Nếu ta muốn bùng nổ Nhật Nguyệt chiến lực thì vẫn phải bạo chết một vài thần văn."
Muốn bùng nổ chiến lực Nhật Nguyệt đương nhiên không hề đơn giản.
Thần văn của Ngũ Đại bây giờ ít nhiều cũng có thể xem như thần văn của ông. Nhưng thần văn chẳng qua chỉ là binh khí sắc bén, muốn sử dụng nó thì cần phải có đủ sức mạnh để điều khiển, cụ thể ở đây chính là nguồn năng lượng lấy ra từ biển ý chí của Liễu Văn Ngạn.
Cũng tương tự như Tô Vũ, ý chí lực của Liễu Văn Ngạn không quá mạnh. Dù sao ông cũng mới là Đằng Không, đây là chuyện không có cách nào khác.
Tô Vũ im lặng, không ngờ lần này ngài tới cứu ta, kỳ thật là ôm lòng chuẩn bị bạo nổ một vài thần văn để mở đường máu?
Nghĩ đến đây, hắn lần nữa nói: "Lão sư, thần văn của Ngũ Đại thật sự chưa hẳn đã thích hợp với ngài! Ta đã xem qua biển ý chí của ngài, vô cùng cường đại, chỉ là khuyết thiếu quá nhiều ý chí lực dẫn tới thần văn của chính ngài rất khó tiếp nhận, ta cảm thấy điều quan trọng trước mắt bây giờ là tăng thực lực của chính mình lên."
Tô Vũ khuyên nhủ: "Lão sư, dù cho không bạo hết toàn bộ thì cũng nên bạo một bộ phận, ngài tu luyện tới Nhật Nguyệt cảnh, lưu lại hai ba miếng thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong cường hãn là được. Đến lúc đó ngài sẽ có đầy đủ ý chí lực cung cấp, nói không chừng có thể phát huy ra chiến lực Nhật Nguyệt đỉnh phong. Dù cho thực lực có thể không bằng đa thần văn nhất hệ, không bằng Ngũ Đại, thì cũng phải ngang ngửa với Nhật Nguyệt đỉnh phong của đơn thần văn hệ. . ."
Điều kiện của lão sư quá tốt rồi!
Hoàn toàn có khả năng tu luyện tới Nhật Nguyệt cảnh, sau đó lưu lại một hai cái thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong của Ngũ Đại, tự thân thì có chiến lực Nhật Nguyệt sơ kỳ của người đa thần văn hệ, thời khắc mấu chốt có khả năng bộc phát ra chiến lực Nhật Nguyệt đỉnh phong của đơn thần văn hệ.
Tô Vũ không rõ, lão sư đến cùng là đang cố chấp điều gì.
Chẳng lẽ chỉ vì lưu lại tưởng niệm về sư phụ của ông?
Người sống dẫu sao cũng quan trọng hơn người chết.
Trước mắt, việc tăng cường thực lực bản thân mạnh mẽ lên mới là then chốt.
Tô Vũ cố gắng khuyên ông: "Lão sư, thật mà, có lẽ ngài cảm thấy ta nói như vậy không ổn, là bất kính đối với Ngũ Đại. Nhưng trong mắt ta, ngài thật sự không cần phải kiên trì nữa, ta nghĩ lão sư cũng biết rõ thế cục hiện giờ. . ."
Hắn suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Hồng Đàm sư tổ đang mở rộng chia tách pháp tại Đại Hạ phủ. Điều này có nghĩa là gì thì lão sư hiểu rồi đó. Mà Trần Vĩnh sư bá bên kia bị bức ép quá nhiều, không nhẫn nổi, cuối cùng buộc không thể không ra ngoài giết người, chẳng mấy chốc sẽ thành phản đồ của Nhân tộc, sẽ bị người đuổi giết. . . Lão sư, mối nguy của đa thần văn hệ đã sớm bủa vây tứ phía! Chính ngài và cả ta đều là như thế!"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ta không sợ bị liên luỵ, vả lại ta mới gia nhập đa thần văn hệ không lâu, ta còn có thể có đường lui. Nhưng mà Hồng Đàm sư tổ thì sao? Trần Vĩnh sư bá thì sao? Còn cả Bạch Phong lão sư, bao gồm cả mấy người Hạ Vân Kỳ tiền bối nữa. Bọn họ đều chạy không được! Nhịn cả một đời, bị khinh bỉ cả một đời. . . Lão sư, bọn họ phải chịu như vậy chỉ vì ngài kiên trì thủ hộ truyền thừa của Ngũ Đại sao?"
Liễu Văn Ngạn nhìn hắn, hít sâu một hơi, nửa ngày sau mới mệt mỏi lên tiếng: "Những gì ngươi nói ta đều biết, đều hiểu. Có điều việc ta lưu lại thần văn cũng như thần văn chiến kỹ của lão sư không đơn thuần là bởi vì lưu luyến. . ."
"Vậy thì vì cái gì?"
Liễu Văn Ngạn trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Cổ thành!"
"Cái gì?"
"Cổ thành!"
Liễu Văn Ngạn lẩm bẩm: "Nghe đồn người chết trong cổ thành về sau đều sẽ hóa thành Tử Linh, trở thành cư dân cổ thành cũng tốt, không phải là cư dân cổ thành cũng tốt, thậm chí có hóa thành Tử Linh cũng không sao. Ta vẫn luôn nghĩ, liệu năm đó sau khi lão sư của ta ngã xuống thì có hóa thành Tử Linh hay không?"
Ông hơi thổn thức, nói khẽ: "Nếu lão sư biến thành Tử Linh, mà Tử Linh khẳng định không có thần văn, thế nhưng lão sư cường đại như vậy, có lẽ sẽ giữ được một chút linh trí, thần văn chiến kỹ là thứ trọng yếu nhất còn sót lại của thần văn sư. . . Ta đang nghĩ, lưu lại cái này thì một ngày kia, có thể giúp lão sư trở về lần nữa hay không!"
". . ."
Tô Vũ ngốc trệ nhìn ông.
"Lão sư, ngài. . . Không sao chứ? Vô địch chết rồi cũng có thể hóa thành Tử Linh à? Hơn nữa ngài ấy chết ở bên ngoài, làm sao hóa thành Tử Linh được? Vả lại ngài còn muốn phục sinh Tử Linh? Làm sao có thể?"
"Không phải phục sinh."
Liễu Văn Ngạn giải thích: "Là khôi phục linh trí, thần văn chiến kỹ là thứ trọng yếu nhất của thần văn sư. Biết đâu lấy được thì có lẽ có thể khôi phục linh trí khi còn sống. Như vậy mặc dù sư phụ vẫn là Tử Linh, thế nhưng sẽ không phải là một Tử Linh ngơ ngơ ngác ngác không biết gì."
"Ngũ Đại có thể hóa thành Tử Linh?"
"Không biết."
Liễu Văn Ngạn lắc đầu, "Kỳ thật ta chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói qua có Tử Linh nào mạnh mẽ như vậy. Thế nhưng ta đã sinh ra và lớn lên tại Chư Thiên chiến trường, đối với sự thần kỳ của nơi đây ít nhiều cũng có hiểu biết nhất định, sự tình ở cổ thành ta cũng từng nghe nói một hai. Nghe đồn cổ thành là nơi tồn tại để trấn áp Tử Linh giới! 36 tòa cổ thành, trấn áp toàn bộ Tử Linh giới, mỗi một tòa cổ thành đều là một cửa vào Tử Linh giới, toàn bộ sinh linh tử vong nơi đây, sau này đều sẽ hóa thành Tử Linh!"
"Dĩ nhiên, hết thảy đều chỉ là truyền thuyết, thế nhưng ta vẫn muốn chờ đợi một phen. Nếu phá toái hầu hết thần văn, chỉ để lại một hai cái, vậy thì không có khả năng khôi phục lại thành thần văn chiến kỹ cho lão sư của ta."
Tô Vũ im lặng.
Hắn không nghĩ tới Liễu Văn Ngạn thế mà thật sự tin tưởng Ngũ Đại còn có thể trở về.
Phục ngài!
Nếu Ngũ Đại đã hóa thành Tử Linh, dám người đầu tiên mà ông ta thủ tiêu sẽ là ngài.
"Lão sư!"
Tô Vũ buồn bực nói: "Ngài chỉ nghĩ cho người đã mất mà không vì người sống ngẫm lại? Ngài quên ngài còn có Hồng Đàm sư tổ, còn có vài vị sư nương, vị đại bá duy nhất còn sống của Liễu gia, các bằng hữu thân nhân khác sao? Ngài không cảm thấy mình làm thế là rất ích kỷ à? Ta biết ngài muốn ký thác kỳ vọng sinh tử vào Ngũ Đại, nhưng ngài lại bỏ mặc sống chết của mọi người xung quanh. Lão sư, ta thấy ngài quá vô tình rồi."
Tô Vũ nói thẳng: "Không, nói đúng hơn là ngài quá ích kỷ! Bọn họ vì ngài, vì Ngũ Đại mà đã dâng hiến cả đời. Đến lúc này, ngài còn muốn đem sinh tử của bọn hắn để qua một bên, ngài rõ ràng có thể cấp tốc trở thành Nhật Nguyệt, có chiến lực Nhật Nguyệt đỉnh phong để bảo hộ mọi người. Nhưng ngài lại từ bỏ tất cả chỉ vì mơ mộng hão huyền xa xôi là trông chờ Ngũ Đại trở về. . ."
Nói đến đây, Tô Vũ thở dài, "Ngài không hề có lỗi với ta, thế nhưng ngài có lỗi với rất nhiều người. Bọn họ đều tin tưởng ngài không có nghĩa là bọn họ tin tưởng Ngũ Đại. Ngũ Đại đã sớm chết, bọn họ một mực trung thành, một mực không chịu từ bỏ, chẳng lẽ chính là vì một cường giả đã mất hơn 50 năm? Ta không tin! Người mà bọn họ tin tưởng đi theo thật ra là chính ngài chứ không phải Ngũ Đại, kết quả. . . Ngài lại muốn vứt bỏ bọn họ!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!