Ngay tại khi Tô Vũ đang tiếp tục lừa giết cường giả trong thành.
Khoảnh cách từ hôm hắn vào thành đến bây giờ đã là ngày thứ tư.
Sắc trời tối đen.
Bên ngoài Thiên Diệt thành.
Đến lúc này đã có cường giả chạy tới, lần lượt từng bóng người hiển hiện bốn phía xung quanh cổ thành.
"Phong thành!"
"Trong thành có lẽ đã xuất hiện Nhật Nguyệt Tử Linh!"
"Liệp Thiên các nói thế nào?"
Từng vị cường giả trao đổi ở giữa hư không, rất nhanh, có người cất tiếng: "Trong thành đại loạn, cổ thành phong tỏa, xuất hiện ba đầu thượng cổ Tử Linh Nhật Nguyệt cảnh, tối thiểu ba ngày sau mới có thể mở thành! Thiên Hà phong bế phủ thành chủ, bây giờ trong thành không còn nhiều người sống lắm, ai ai cũng đều trốn ở cổ ốc vòng trong chờ cứu viện."
"Đều là chuyện tốt do tên Tô Vũ kia gây ra, có lẽ cái tên này có biện pháp tránh né Tử Linh truy sát, âm thầm đánh giết hàng loạt Tử Linh. Cửu Huyền vận dụng Huyền Hách tiên vương tiên phù đánh giết hàng loạt Tử Linh... Nhưng Cửu Huyền chết rồi, Huyền Hách tiên vương chắc chắn sẽ không tới!"
"Vậy chúng ta chờ ở đây ba ngày sao? Ta lo lắng thiên tài tộc ta sẽ không chịu nổi!"
"Đúng vậy!"
"..."
Đúng lúc ấy, nơi xa, một đầu Cự Long hiển hiện, Bạch Long cửu trảo, Thiên Long nhất tộc!
Nhật Nguyệt thất trọng cảnh!
Không có cách nào, Thiên Long nhất tộc còn có thiên tài Long Chiến đang bị vây trong thành, cộng thêm hậu duệ của đại trưởng lão Kim Long nhất tộc Long Vô Ưu cũng ở trong, Long tộc nhất định phải tới cứu viện.
Không bao lâu sau, lại có một vị cường giả cực kỳ cường hãn hạ xuống.
Nhật Nguyệt thất trọng!
Lực lượng băng sương bao trùm thiên địa, người của Thần tộc đã đến, Băng Tuyết thần tộc của An Mân Thiên.
Mà sau một khắc, một thân ảnh đầy tiên khí phiêu miểu hạ phàm, Tiên tộc đã tới.
Tiên tộc Đạo Thành còn đang ở bên trong, người Tiên tộc vừa xuất hiện liền có kẻ hô: "Minh Hòa tiên tử cũng tới!"
Đệ tử của Đạo Vương!
Đại năng Nhật Nguyệt cảnh thất trọng.
Các cường tộc lần này đều phái cường giả Nhật Nguyệt cao trọng tới.
Minh Hòa tiên tử nhìn về phía cổng thành bị phong bế, hàng mày khẽ cau, bỗng nhiên nàng cất lên thanh âm thanh thúy: "Thiên Hà thành chủ, Tiên tộc Minh Hòa cầu kiến, xin mở cửa gặp mặt!"
"Thần tộc Băng Hồng cầu kiến!"
Vị cường giả Thần tộc cũng lên tiếng.
"Ma tộc Na Đạt Chí cầu kiến!"
Các vị cường giả của cường tộc đều dồn dập mở miệng.
Bất quá cổng thành vẫn đóng chặt.
Một lát sau, có tiếng nói thăm thẳm vang ra: "Chư vị, thứ cho ta không thể mở cửa thành, thượng cổ Tử Linh hiển hiện, cửa thành tự bế, đây là quy tắc của cổ thành. Mà ta cũng chỉ là khôi lỗi thôi, hôm nay nếu ta mở cổng ra, chức thành chủ này chỉ sợ không làm tiếp được nữa!"
Nghe vậy, mọi người không khỏi nhíu mày.
"Thiên Hà thành chủ, hậu duệ Tiên Vương tộc ta đang ở bên trong, niêm phong cổng thành mấy ngày, chỉ sợ khó có thể chịu đựng..."
Thiên Hà qua loa đáp: "Sau ba ngày cửa sẽ tự mở, ta nghĩ… ba ngày hẳn sẽ không có vấn đề gì! Nếu chư vị cảm thấy không ổn, cứ tự động phá cửa là được, ta không quan tâm những chuyện đó. Ta muốn bế quan, chư vị hãy tự quyết định đi!"
Vứt xuống lời này xong, Thiên Hà không tiếp tục lên tiếng.
Tùy các ngươi muốn chơi thế nào thì chơi!
Có bản lĩnh thì phá cửa, còn bảo ta mở cửa... đó là điều không thể.
Tuy hắn có thể mở được!
Thế nhưng hắn không muốn mở.
Huống chi nếu cưỡng ép mở thì chính hắn sẽ bị cắn trả, vả lại, hắn cần thiết phải mở cửa sao?
Ta lại không mời các ngươi vào thành!
Đạo Thành cũng vậy, Tô Vũ cũng thế, đều là tự bọn họ đi vào, chẳng lẽ là ta bắt ép bọn họ tới đây?
Cường tộc tuy mạnh nhưng không liên quan gì tới ta.
Thật sự có can đảm thì mau đến công thành, phá thành cẩn thận lại chết cả vô địch, khiến cho các cổ thành khác bạo động.
. . .
Ngoài thành.
Bầu không khí đã yên tĩnh trở lại.
Thiên Hà không mở cửa, kỳ thật đó là điều trong dự liệu, nhưng Thiên Hà cự tuyệt dứt khoát như thế vẫn khiến cho những người này có chút bất mãn, tuy nhiên dù không vừa lòng thì họ cũng không có cách nào!
Thật sự phải ngạnh công phá cửa sao?
Mọi người nghĩ tới rồi thôi, không ai liều lĩnh thực hiện. Trừ phi thật sự đến mức bất đắc dĩ, tốt nhất là để vô địch nhúng tay, Nhật Nguyệt phá cửa thì rất dễ bỏ mệnh.
Đúng vào lúc này, có cường giả mở miệng hỏi: "Người của Nhân tộc đã đến chưa?"
"Tạm thời chưa có, Đại Hạ phủ Trịnh Bình đang ở phụ cận, hình như ông ta cũng muốn tới bên này."
"Trịnh Bình?"
Có kẻ cười lạnh một tiếng, "Hắn mới vừa vào Nhật Nguyệt, sát khí cũng lớn phết, nghe nói trước đó hắn đã giết Huyền Khải nhất tộc Kim Khải. Hắn muốn tới tham gia náo nhiệt hay là đi tìm cái chết?"
Vừa dứt lời, một đạo đao khí nối liền trời đất bắn tới!
Ầm một tiếng vang rền!
"Muốn chết!"
Sinh linh mới nói chuyện trước đó gầm thét một tiếng, hiển hiện thân ảnh một đầu sư tử màu vàng kim to lớn vô cùng, bao trùm thiên địa.
Mà giờ khắc này, cách đó không xa, Trịnh Bình chậm rãi đi đến, "Ngươi muốn chết à?"
Sư tử màu vàng kim lạnh lùng nhìn nhìn Trịnh Bình, ánh mắt băng hàn, "Trịnh Bình, ngươi đang khiêu khích ta sao?"
"Khiêu khích?" Trịnh Bình phì cười, "Đúng vậy, thế nào? Có phải ngươi muốn chết hay không? Người của Đại Hạ phủ ta lại tới lượt ngươi xoi mói à? Lá gan không nhỏ, đừng tưởng rằng Kim Cương sư nhất tộc là chủng tộc Bách Cường thì ghê gớm lắm... Ngươi muốn sư vương các ngươi nếm thử đao của Đại Hạ vương sao?"
Im ắng.
Sư tử màu vàng kim dần thu lại sắc đỏ trong mắt, lạnh lùng nói: "Trịnh Bình, đừng trêu chọc cường địch cho Đại Hạ phủ các ngươi! Tình hình bây giờ không giống với 20 năm trước!"
Trịnh Bình cười cười, "Ừ, không nói lung tung nữa! Phủ chủ sắp chứng đạo, chúng ta đều là lão hổ không có nanh vuốt, các ngươi thì lại rất ngông cuồng, bất quá... dù yếu hơn nữa thì muốn diệt Kim Cương sư nhất tộc các ngươi cũng dễ như trở bàn tay!"
Trịnh Bình dứt lời lại quát: "Ngươi muốn tìm cái chết hả? Kim Cương sư nhất tộc có phải muốn bị diệt tộc? Thứ súc vật không bằng chó, lúc nào đến phiên các ngươi càn rỡ với Nhân tộc ta rồi?"
Ông nhìn quanh một vòng, cười lạnh nói: "Còn có Huyền Khải nhất tộc, khá lắm, ngày ngày chỉ biết ôm mông Tiên tộc, bằng không thì. . . vô dụng!"
Trong hư không, lại lần nữa hiển hiện từng bóng người.
Tiên tộc Mình Hòa nhìn về phía ông, hờ hững nói: "Trịnh Bình, nói chuyện chú ý một chút, Nhân Tiên là đồng minh, đây không phải là chuyện ngươi và ta có khả năng quyết định!"
"Gặp qua Minh Hòa tiên tử!"
Trịnh Bình tỏ ra khách khí một thoáng, cười tủm tỉm nói: "Ta đâu nói các ngươi, ta đang nói Huyền Khải nhất tộc, chúng quá to gan, ta thấy Huyền Khải vương đời này là không định ra khỏi Huyền Khải giới nữa rồi, Thiên Đúc vương sẽ một mực chờ hắn!"
Minh Hòa không để ý ông, mà vị cường giả Thần tộc cùng Ma tộc thì dồn dập nhìn về phía Trịnh Bình.
Trịnh Bình cũng không sợ, còn chủ động khiêu khích: "Nhìn ta làm gì? Giết ta à? Giết ta thì Đại Hạ phủ sẽ lập tức khai chiến vây giết toàn bộ các ngươi! Các ngươi thử giết ta xem!"
Dứt lời, ông lại nói: "Ta còn đang ngại Đại Hạ phủ không đủ thiết huyết đây! Hôm nay hãy giết ta, ta sẽ dùng máu của ta nói cho Đại Hạ phủ biết, chỉ có tử chiến thì mới có sinh lộ, qua loa quỵ lụy sẽ không có trái ngon mà ăn."
Ông không sợ chết!
Ông cũng rất bất mãn với chính sách của Đại Hạ phủ bây giờ!
Qua loa nhún nhường không phải là đường hay!
Nếu Thần Ma dám ở trước mặt mọi người giết phủ trưởng Đại Hạ Chiến Tranh học phủ thì dù như thế nào, Đại Hạ phủ đều phải xuất đao!
Không xuất đao, đao Đại Hạ phủ liền trở thành đao gãy!
Các ngươi giết đi a!
Dùng máu của ta để thức tỉnh Hạ gia, thức tỉnh Đại Hạ phủ, bỏ đi những ý nghĩ không thiết thực, Thần Ma tuyệt đối không thể cấu kết với nhau!
Cường giả hai tộc Thần Ma đều không có động tĩnh.
Hiện tại muốn giết Trịnh Bình cũng không khó, bất quá... không có lý do gì mà giết ông thì chính là Thần Ma chủ động mở ra chiến tranh, trước mắt, điều này không cần thiết. Nếu chủ động mở ra chiến trường thì dễ dàng dẫn phát Đại Hạ phủ phản nghịch.
Đương nhiên, nếu thật sự chiến đấu, giết Trịnh Bình thì cũng không có gì đáng trách.
Chẳng qua hai bên còn chưa đủ trở mặt sao?
Trịnh Bình hừ nhẹ một tiếng, ta biết các ngươi sẽ không dám chủ động giết ta mà.
Còn nếu như ông khiêu khích rồi bị giết... Vậy thì hết cách.
Ông cũng không e ngại điều này.
Ông nhìn về phía cửa thành phong bế, nhìn tử khí bao trùm thiên địa, trong lòng Trịnh Bình thầm thở dài một tiếng.
Xong rồi, Tô Vũ chạy không thoát, những người này đại khái sẽ không dám giết Tần Phóng, thế nhưng giết Tô Vũ cơ hồ là chuyện chắc trăm phần trăm.
Dù ông muốn ra tay thì một Nhật Nguyệt nhất trọng như ông cũng không thay đổi được gì.
Ông đang nghĩ ngợi, có người bỗng nhiên đánh vỡ yên lặng, mở miệng hét to: "Có thiên tài chết! Liệp Thiên các truyền tin đến, trong thành Tử Linh tràn lan, thiên tài Huyết Ngạc tộc Đấu Hải xếp hạng 312 Hoàng bảng đã chết!"
Tĩnh lặng.
Không ai nói gì, lại chết thêm một thiên tài, trên thực tế, mấy ngày nay đã chết rất nhiều thiên tài, chết thêm mấy người thì cũng là điều bình thường.
Một lát sau, có người hỏi: "Tử Linh giết hay là bị người khác giết?"
"Không rõ."
Vị cường giả kia trả lời: "Có thể là Tử Linh giết, có thể là do Tô Vũ làm, cũng có thể là những người khác giết. Liệp Thiên các nói, trước đó Tô Vũ đã đi cầu kiến Thiên Hà, thế nhưng có vẻ bị cự tuyệt, không cho hắn cơ hội ra khỏi thành."