Thành Khải truyền âm hỏi: "Tần Phóng tới rồi, làm sao bây giờ?"
Cường giả Nhân tộc đã tới!
Thực lực Tần Phóng thoạt nhìn không rõ, nhưng hắn là cường giả Thiên bảng trước kia, hiện tại cũng là nhân vật đứng đầu Địa bảng, tuy gã không sợ nhưng mà giữa Tần Phóng cùng Tô Vũ lại có chút khác biệt.
Đây là hậu duệ của Đại Tần vương!
Con trai của Tần Trấn!
Cháu trai của Tần Nghiễm!
Chân chính tính ra thì Tần Phóng có địa vị rất cao, cháu trai của Đại Tần vương, giết Tần Phóng có thể sẽ khiến Đại Tần vương tự mình nhúng tay. Còn về Tô Vũ, mặc dù cũng có người chống lưng, nhưng mà đa thần văn hệ ở Chư Thiên chiến trường đích thật là mỗi bước đều khó khăn.
Sau lưng Tô Vũ cũng không có vô địch ra mặt vì hắn.
Giết Tô Vũ và giết Tần Phóng là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau.
Kẻ không có thân phận của Ma Đa Na, dám giết Tần Phóng thì chính là muốn chết.
"Không cần phải để ý đến hắn!"
Đạo Thành mặc kệ Tần Phóng, y cũng không sợ đối phương.
Dù cho Tần Phóng đột phá đến Lăng Vân thất trọng thì y cũng có thể chiến một trận. Hiện tại y chỉ hy vọng cường giả các tộc có thể chặn lại toàn bộ cường giả của Nhân tộc ở bên ngoài.
Bằng không, y sẽ không giết được Tô Vũ nữa.
Mà ngoài phòng, Tần Phóng bị tử khí dưới bóng đêm xâm nhập một hồi thì bĩu môi, hắn bay xuống trực tiếp tìm một căn phòng chui vào, cửa ra vào cũng được mở ra, ngồi bên trong nhìn chằm chằm về bên này.
Nhưng trong lòng hắn thì thấy rất bất đắc dĩ, ta tuy có lòng nhưng cũng không có cách nào a.
Có mỗi mình ta tới à!
Thực lực không đủ, đối phó với Đạo Thành còn khó khăn, đừng nói chi tới Thành Khải.
Đa thần văn hệ bị người ta vây công, đây đã là chuyện định trước.
Không biết đại bản doanh Nhân cảnh bên kia thương lượng thế nào mà lại không an bài người đến giúp.
Không ai tới tiếp viện thì Tô Vũ đại khái sẽ xong đời.
Mà Ma Đa Na đang ở ngay tại đây, tên kia không thấy mình thì thôi, thấy thì gã khẳng định sẽ ra tay với mình. Tóm lại nếu bây giờ Tần Phóng ra tay thì chỉ tổ mang tới cho Tô Vũ thêm một tên cường địch.
Phiền toái!
Liếc qua Đạo Thành cùng Cửu Huyền trong phòng cách đó không xa, Tần Phóng lại bĩu môi, mẹ nó, thật là có tiền, Tiên tộc nhiều Thiên Nguyên khí ghê!
Hắn mới đến đây liền bị tử khí trong phòng xâm nhập đến khó chịu.
Đáng tiếc Tần gia không có tiền bằng Tiên tộc.
Lại lần nữa nhìn thoáng qua gian phòng bị Tử Linh vây quanh, đó hẳn là chỗ Tô Vũ trú ngụ nhỉ?
Cái tên này to gan phết.
Ở nơi đây lại giết nhiều người như vậy, bây giờ trong ngoài giáp công, cũng không biết có thể chống chọi bao lâu, hy vọng có thể chống đỡ tới khi có cường giả Nhân tộc đến cứu viện.
Bất quá tiểu tử này... quả là đáng sợ!
Giết Sơn Hải tam trọng, tuy nghe nói là hắn dùng thiên phú tinh huyết, nhưng thân thể tuyệt đối không yếu, bằng không hắn cũng không có cách nào sử dụng thiên phú tinh huyết ở cấp độ đó. Mà kỹ thuật thiên phú tinh huyết của đa thần văn nhất hệ đã đạt đến mức độ này rồi sao?
"Mới Lăng Vân nhất trọng mà đã giết Sơn Hải tam trọng, ta đến Lăng Vân lục trọng mới giết được... Bị ngươi vượt qua mất rồi.”
Tần Phóng thầm suy nghĩ, vuốt vuốt truyền âm phù trong tay, nhị thúc cách nơi đây không xa, ngài ấy sẽ đến chứ?
Không rõ!
Không tới thì Đại Minh phủ có cử cường giả đến bảo hộ Tô Vũ không?
Đại Minh phủ luôn luôn điệu thấp, chú ý cẩn thận, không thường xuyên ra mặt, nếu Đại Minh phủ cũng không tới, Tô Vũ lại trở mặt cùng Đại Hạ phủ, trong đa thần văn nhất hệ hiện tại mạnh nhất cũng là Hồng Đàm.
Dù Hồng Đàm đến đây thì một vị cường giả mới vừa vào Nhật Nguyệt chưa hẳn có thể làm cái gì.
Huống chi... Hiện tại Hồng Đàm mà xuất hiện, nói không chừng còn sẽ dẫn xuất vô địch, Đại Hạ phủ tám chín phần mười sẽ không để cho ông ấy đi, bao gồm cả chính Hồng Đàm, dù cho ông muốn đi thì cũng đi không được. Đến cũng chỉ thêm phiền!
Phương pháp chia tách của ông ấy hiện đang có quá nhiều kẻ ngó chừng.
"Tô Vũ... Aiiz!"
Tần Phóng thở dài một tiếng, nói không nên lời là tư vị gì.
Thiên phú rất tốt, rất mạnh, nhưng lại không có vô địch nguyện ý ra mặt cho hắn, không có đại phủ đáng tin cậy cho hắn làm chỗ dựa, mà đa thần văn hệ có địa vị hết sức xấu hổ, còn không tự tại bằng Tần Phóng hay Hoàng Đằng.
Huyền Khải nhất tộc dám giết Tô Vũ, nhưng lại không dám giết Tần Phóng, đây chính là khác biệt.
Có đôi khi, vẫn cần bàn về chỗ dựa, Ma Đa Na bá đạo như vậy cũng không thấy có bao nhiêu cường giả dám đi vây giết gã.
...
Tô Vũ lúc bấy giờ tự nhiên không quan tâm chuyện gì khác.
Hàng loạt Thiên Nguyên khí bao bọc lấy hắn, tử khí xâm nhập không ngừng rèn luyện thân thể, hắn cũng mặc kệ người nào tới người nào không.
Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình!
Không có ai đến cứu viện thì cũng chẳng sao, thừa dịp cường giả các đại tộc còn chưa tới, phá toái thân thể, làm một món lớn, nhìn thử xem có thể xử lý toàn bộ đám ngoài kia hay không!
Cùng lắm thì trùng tu thân thể là được.
Giây phút quyết định không trốn đi thì hắn đã sẵn sàng tự thân gánh chịu hết thảy, bằng không, khi đại điểu nói cho hắn biết tin tức, hắn đã chạy từ lâu rồi.
Nhưng mà Tô Vũ không nguyện ý!
Tại Nhân cảnh, ta hệt như một tên cháu trai, đến nơi này, ta không làm cháu chắt gì nữa.
Giết thống khoái đã rồi lại nói!
Thực sự không được thì triển khai toàn bộ Dương Khiếu, chung quy là sẽ có biện pháp.
"Cục lông nhỏ, nếu trước khi ta toi đời mà bóp chết ngươi, Đại Đại của ngươi có đến đây đại khai sát giới không nhỉ?"
"..."
Tô Vũ đột nhiên hỏi vậy khiến Cục lông nhỏ run lẩy bẩy!
"Đừng nghịch, kẻ khác không giết được ta, ta có thể mang biển ý chí của ngươi bỏ chạy, ngươi nói rồi mà!"
Cục lông nhỏ rất muốn khóc, Tô Vũ đòi bóp chết ta kìa.
Bóp chết ta, Đại Đại sẽ đến giết người sao?
Khẳng định là có!
Nhưng lúc đấy ta chết rồi còn gì, ta không thích như vậy.
Tô Vũ như có điều suy nghĩ, hắn làm ra một phương án dự bị, nếu thật sự toi đời thì khiến một vị Bán Hoàng đột kích, tòa thành cổ này có lẽ sẽ toàn diệt!
...
Mà giờ khắc này.
Tượng đá trong tòa thành cổ bỗng nhiên mở mắt.
Trong cõi u minh, nó dường như có cảm giác bị người để mắt tới, rất gần. Ánh mắt nó lập tức rơi xuống chỗ Tô Vũ bên kia, thoáng thất thần. Tình huống gì đây, ngay cả ta cũng cảm ứng được có điều không ổn là sao nhỉ?
Tô Vũ như có điều suy nghĩ, hắn làm ra một phương án dự bị, nếu thật sự toi đời thì khiến một vị Bán Hoàng đột kích, tòa thành cổ này có lẽ sẽ toàn diệt!
...
Mà giờ khắc này.
Tượng đá trong tòa thành cổ bỗng nhiên mở mắt.
Trong cõi u minh, nó dường như có cảm giác bị người để mắt tới, rất gần. Ánh mắt nó lập tức rơi xuống chỗ Tô Vũ bên kia, thoáng thất thần. Tình huống gì đây, ngay cả ta cũng cảm ứng được có điều không ổn là sao nhỉ?