Hơn mười phút sau, Tô Vũ đi tới hang ổ của Huyền Khải nhất tộc.
Dưới bóng đêm, mấy vị thủ vệ vẫn đang canh gác, bất quá không giống với ban ngày, trước đó họ đứng ở ngoài cửa, hiện tại tuy rằng đại môn vẫn mở rộng như trước, nhưng mấy tên kia lại đứng ở bên trong.
Hiển nhiên, mấy tên này cũng sợ hãi ban đêm.
Gặp được nguy cơ thì chúng có thể kịp thời đóng cửa.
Cửa trong vòng 24 sẽ không dễ dàng bị mở ra.
Tô Vũ hóa thành gió, nhẹ nhàng phất qua, thủ vệ chỉ là Đằng Không, muốn phát hiện hắn thì gần như không có khả năng.
Một cái chớp mắt, Tô Vũ đã tiến vào đại viện.
Đại viện này không nhỏ, sau khi vào cửa là một cái sân vườn, bốn phía đều có gian phòng, lúc này Tô Vũ cũng cảm ứng được rõ ràng.
Thì ra còn có 1 vị Sơn Hải tọa trấn ở đây, cộng thêm 3 vị Lăng Vân cảnh, 12 vị Đằng Không.
Huyền Khải nhất tộc bỏ ra tiền vốn trong cổ thành thật sự không nhỏ.
Trước sau có tổng cộng 6 vị Sơn Hải, 20 vị Lăng Vân, thực lực như vậy tại Đại Hạ phủ có thể thống lĩnh một nhánh đại quân mười vạn người.
"Giết người trong nhà, đóng cửa lại rồi thì Tử Linh còn tiến vào không?"
Tô Vũ không xác định.
Chưa từng thử qua!
Có lẽ là có, có lẽ là không, bao gồm cả tư liệu Liệp Thiên các đưa đều không nhắc đến vấn đề này.
Tô Vũ nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong lòng hơi động, hắn ở ngay cửa ra vào đâm rách lòng bàn tay, một giọt máu xuất hiện.
Mà gần như ngay tức khắc, bên ngoài bỗng nhiên nhiều thêm một đạo hắc ảnh.
"Hả?"
Mấy vị thủ vệ cũng nhìn thấy bóng đen loanh quanh ngoài cửa, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao Tử Linh lại tới, quanh quẩn ở chỗ chúng ta làm cái gì?"
"Muốn vào sao?"
Mấy vị thủ vệ cảnh giác nhìn chằm chằm con Tử Linh cứ lướt tới lướt lui ngoài cổng.
Mấy lần con Tử Linh nọ muốn tiến vào nhưng đều bị u quang ở cổng chặn lại.
Bọn họ tuy cảnh giác nhưng không định đóng cửa, chỉ chốc lát sau, vị Sơn Hải trong nhà chạy tới, Tô Vũ liền thu liễm khí tức, ánh mắt cường giả Sơn Hải cảnh tản mát ra u mang, nhìn ra phía ngoài, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì thế? Tử Linh đến đây làm gì, ai tu luyện ra vấn đề dẫn tới đổ máu?"
"Không có..."
"Không có ai tu luyện hết!"
Đám cường giả Huyền Khải tộc trong nhà nhao nhao đi ra phủ nhận.
Mọi người đều biết khi ở trong cổ thành tốt nhất đừng đổ máu, nếu không sẽ bị Tử Linh để mắt tới.
"Kỳ quái!"
Vị Sơn Hải cảnh cũng thấy rất kỳ quái, đã không phải đổ máu, vậy thì nguyên nhân do đâu?
"Tử Linh kia chỉ là Đằng Không cảnh, không sao, một hồi nữa nó sẽ đi... Bất quá cẩn thận một chút, Đằng Không không cách nào đột phá cửa phòng, nhưng một khi Tử Linh Sơn Hải cảnh tới thì phải mau chóng đóng cửa..."
"Đại nhân, hay là đóng cửa lại luôn đi?"
Có người đề nghị một câu, cửa mở ra thì Tử Linh thông thường cũng khó có thể đột phá, nhưng Tử Linh cường đại thì có thể.
Đóng lại thì trừ phi là Tử Linh cấp cao nhất, bằng không đều không thể phá cửa.
Vị Sơn Hải nọ nghe vậy thì hơi do dự, cũng không phải không được đóng cửa.
Bất quá các tộc đều có thể diện của bản thân, không đóng cửa cũng là một loại biểu diễn thực lực.
Đương nhiên, khi gặp phải nguy cơ thì khỏi cần sĩ diện.
"Thế thì... Đóng cửa đi!" Cường giả Sơn Hải quyết định.
Đóng cửa lại thì dù sao trong đêm cũng không có mấy sinh linh nhìn thấy, đóng thì cứ đóng thôi.
Bốn vị thủ vệ nghe vậy đều nhẹ nhàng thở ra.
Nói thật, Tử Linh ở ngoài cửa, thoạt nhìn vẫn có chút đáng sợ.
Mà Tô Vũ trên đại thể cũng nghe rõ một vài thứ.
Cửa chính bị bọn hắn chậm rãi đóng lại.
Ngay khi cửa đóng lại còn chút khe hở cuối cùng, Tô Vũ nuốt vào một giọt tinh huyết Sơn Hải, hiện tại, dương khiếu của hắn nửa mở, thần văn chiến kỹ bộc phát, một vòng đao quang chiếu rọi tứ phương!
Gã cường giả Sơn Hải cũng trong nháy mắt kịp phản ứng, đấm ra một quyền...
Thế nhưng đã không còn kịp rồi!
Đúng vào lúc này, Cục lông nhỏ vội vàng chui ra, Huyền Khải nhất tộc đều là Chiến giả chứ không phải Văn Minh sư.
Biển ý chí của chúng không mạnh!
Két một tiếng, biển ý chí bị cắn phập.
Gã Sơn Hải chấn động một thoáng, ngay khi ấy, Tô Vũ thẳng tay bổ xuống một đao!
Một tiếng ầm vang!
Áo giáp bị chém ra một vết nứt!
Trường đao lập tức hóa thành chùy, một tiếng nện rền vang, liên tiếp chấn động mấy chục lần, bịch một tiếng, biển ý chí của gã nổ tung.
Tô Vũ lại lần nữa chuyển đổi thành đao, một đao đâm xuyên trái tim của gã!
Phập một tiếng, một khối sắt màu đen bị đánh nát!
Quá nhanh, những người khác còn chưa kịp phản ứng, vị Sơn Hải kia đã ngã xuống.
"Thủ vệ, đóng cửa!"
Tô Vũ truyền âm nói với Cục lông nhỏ, hắn muốn đóng cửa đánh chó!
Bốn vị thủ vệ không có bất kỳ phản ứng gì, liên tiếp ngã xuống đất, biển ý chí vỡ vụn, bị Cục lông nhỏ một kích giết bốn!
Cửa lớn đã đóng kín lại.
Mà lúc bấy giờ, bên ngoài cửa đã xuất hiện ba bốn thân ảnh Tử Linh.
Cửa rung động ầm ầm.
Tử Linh muốn vào trong.
Mà Tô Vũ thì không lo được những thứ này, hắn phải dốc toàn lực ứng phó, triển khai hết thực lực, bộc phát thần văn chiến kỹ.
Lực lượng thân thể hiện giờ đã đạt tới Sơn Hải cảnh.
Tô Vũ đấm ra một quyền, bịch một tiếng, một quyền nện nổ một vị Lăng Vân.
Quay người một cước, đá xuyên qua một vị Lăng Vân khác vừa đánh tới!
Vị Lăng Vân cuối cùng muốn chạy, vừa chạy ra xa mấy mét thì Cục lông nhỏ đã lóe lên một cái rồi biến mất, xuyên thấu vào biển ý chí của đối phương, dù sao nó cũng là Lăng Vân cổ tộc, hậu duệ của Bán Hoàng, không phải là nhân vật mà những chiến sĩ Huyền Khải nhất tộc thông thường có thể so sánh.
Sơn Hải, Lăng Vân, lần lượt bị giết.
Những tên Đằng Không còn lại hoảng hốt!
Thế nhưng chúng không kịp chạy, cũng chạy không thoát.
Tô Vũ hóa thành cương phong, mau chóng xuyên thấu từng cỗ áo giáp, huyết dịch màu xanh không giống bình thường của chúng thấm đẫm xuống đất, đây là huyết dịch của Huyền Khải nhất tộc.
Vài phút sau, tất cả giáp sĩ trong viện đã tử vong toàn bộ!
Tô Vũ lúc này mới hóa thành nhân hình, trên thân hắn dính không ít huyết dịch, thần văn chữ “Máu” xuất động hấp thu hết toàn bộ số huyết dịch đó. Hắn cũng tranh thủ thu sạch những thi thể xung quanh vào trong nhẫn chứa đồ.
Mà lúc này, ngoài cửa vẫn vang lên tiếng ầm ầm không ngừng.
Tử Linh đang điên cuồng phá cửa!
Giết chóc quá nhiều, huyết dịch quá nhiều, dẫn tới Tử Linh bạo động.
Bất quá, cửa cũng coi như rắn chắc và hình như cũng có khắc chế đối với Tử Linh.
Tô Vũ còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, trong phòng bỗng nhiên có tử khí tràn ngập!
Đại lượng tử khí tràn ra!
Ánh mắt Tô Vũ khẽ biến, "Trong ngoài tuyệt sát!"
Lúc bấy giờ hắn mới minh bạch vì sao mọi người lại không dám giết người ở nơi này.
Giết người, ngươi đi ra thì Tử Linh sẽ làm phiền ngươi.
Không đi ra thì tử khí trong phòng nháy mắt sẽ nồng nặc gấp mấy lần, tiếp tục như vậy, một đêm thôi là ngươi liền bị tử khí giết chết.
Trên thân Tô Vũ tràn lan Thiên Nguyên khí, không ngừng làm hao mòn số tử khí kia. Cùng lúc đó, một đóa mây màu trực tiếp đột phá gian phòng, tiến vô bên trong dung nhập vào thân thể Tô Vũ, cũng là đại lượng Thiên Nguyên khí, Tô Vũ thấy vậy cũng coi như hài lòng.
Trước đó Thiên Nguyên khí là phế vật, nhưng hiện tại hắn đang cần nên không thấy nó là phế vật nữa, nhờ số lượng Thiên Nguyên khí do thiên địa ban thưởng mà tử khí đã bị triệt tiêu đi rất nhiều.
Thiên Nguyên khí hiện tại bày ra tác dụng lớn.
Mà 9 vòng sáng ban tặng từ cổng thành chính vẫn còn chưa phát huy được tác dụng của mình.
Tô Vũ tiêu hao Thiên Nguyên khí, không ngừng làm hao mòn tử khí, hắn cũng không tin những tử khí này là vô cùng vô tận!
Đương nhiên, hắn cũng cần phải nhanh chóng rời đi chỗ này.
Có lẽ thật lâu sau Huyền Khải nhất tộc mới phát giác được biến hóa nơi đây, mặc dù giết người trong nhà nhưng động tĩnh không lớn, đối phương chưa hẳn có thể lập tức phát giác, có điều Tử Linh tụ hội nơi đây, có lẽ sẽ làm cho bọn hắn biết đã phát sinh biến cố.
"Đây cũng là điều mà ta muốn, chỉ là bên ngoài vẫn còn vài đầu Tử Linh... phiền phức!"
Tô Vũ sờ sờ cằm, làm sao dẫn chúng đi được nhỉ?
Hay là mình cứ ở lại nơi này không đi?
Đây không phải là thành cá trong chậu sao?
Ánh mắt hắn nhìn về phía Cục lông nhỏ sau cửa...
Cục lông nhỏ run lẩy bẩy!
Ánh mắt nó lộ ra cự tuyệt cùng tuyệt vọng, ta không làm đâu, Hương Hương lại muốn ta đi làm chuyện xấu!
Không, là chuyện nguy hiểm.
Đây không phải là thành cá trong chậu sao?
Ánh mắt hắn nhìn về phía Cục lông nhỏ sau cửa...
Cục lông nhỏ run lẩy bẩy!
Ánh mắt nó lộ ra cự tuyệt cùng tuyệt vọng, ta không làm đâu, Hương Hương lại muốn ta đi làm chuyện xấu!
Không, là chuyện nguy hiểm.