66 bước, 70 bước...
Cổ thành thông thường có quá ít người hướng tới.
Mà Tô Vũ lúc này đã bước dần vào trong cổng thành, dù có người đi ngang qua thì cũng không để ý đến hắn, ban ngày cơ hồ không ai nhìn thấy hắn, có người thấy được thì cũng không muốn xen vào việc của người khác.
Bởi vì trông Tô Vũ đi quá gian nan!
Cho dù ai bắt gặp thì cũng cảm thấy gia hỏa này rất nhanh sẽ không chịu nổi!
90 bước!
Khi Tô Vũ đi đến bước thứ 90, bên ngoài, thủ vệ Sơn Hải than nhẹ một tiếng.
Gia hỏa này... Mang đến cho gã một cảm giác còn đáng sợ hơn cả Ma Đa Na.
Thiên phú thì gã khó mà nói.
Thực lực cũng không dễ bàn.
Nhưng nghị lực bất khuất, nhiều lần nhìn như muốn té ngã lại rất nhanh đứng lên, tiếp tục bước tiếp đã khiến gã bị chấn động.
Gia hỏa như thế bất kể có phải là Tô Vũ hay không thì cũng có sao?
Quan trọng lắm à?
Gia hỏa này nếu mà không chết thì tốt nhất đừng trêu chọc.
Rất đáng sợ!
Thiên tài đi qua cổng thành rất nhiều, trong một năm cũng phải có chừng 3 - 5 người, nhưng nhiều năm như vậy, tuy rằng đã có rất nhiều người tới, nhưng lại rất hiếm ai làm cho nam tử rung động đến thế.
Thật sự, từ bước đầu tiên, gã lần lượt đề cao sự mong đợi của mình.
Ngươi có thể đi 10 bước, đi 20 bước, đi 30 bước...
Khi Tô Vũ đi đến 90 bước thì gã đã không còn trông chờ cái gì nữa, chỉ biết gia hỏa kia rất nguy hiểm là được rồi, không có việc gì chớ trêu chọc.
...
Sắc trời lại tối đen.
Một ngày một đêm!
LúcTô Vũ phóng ra một bước cuối cùng, bịch một tiếng, hắn co quắp ngã xuống đất, dưới mặt đất mồ hôi như mưa, trong nháy mắt đã thẩm thấu mặt đất.
Thân thể cũng tại thời khắc này có chút thuế biến, có xu hướng hoàn thành 17 đúc.
Tô Vũ bỗng nhớ lại lúc Ma Đa Na đi vào cổng thành còn có thể nhẹ nhàng quay đầu nói chuyện với hắn, mà hắn bây giờ lại không thể động đậy.
Chênh lệch rõ ràng!
Lúc này, thủ vệ Sơn Hải trước đó lại đi từ cửa hông tới, tiến lên một bước, trầm giọng hỏi: "Cần ta giúp một tay không?"
"Không!"
Nam tử gật đầu lui ra, nhìn Tô Vũ chậm rãi bò lên, từng bước một giằng co, gã bèn lên tiếng: "Tìm nhà thì có một ít khác biệt, ngươi là Nhân tộc thì hãy đi tìm nhà của Nhân tộc! Tòa thành cổ này có phòng ốc không giống nhau, nhà ở cho Nhân tộc ngươi sẽ thấy được, hoặc là sẽ có chút cảm ứng."
Tô Vũ ngoài ý muốn, quay đầu nhìn gã một cái, ngươi không lừa ta chứ?
Nam tử cúi đầu, "Tin hay không tùy ngươi! Mặt khác, nhắc lại ngươi một lần, đừng đi tới phủ thành chủ, thành chủ không thích Nhân tộc bởi vì Hạ Long Võ!"
Tô Vũ hiểu rõ, mở miệng nói: "Đa tạ!"
Sơn Hải nam tử không nói thêm gì nữa, yên lặng rút đi.
Nhìn Tô Vũ bước chân rã rời, từng bước một đi vào trong thành, trong lòng gã khẽ cảm khái, lại một vị cường giả muốn quật khởi!
...
Tô Vũ đi trên đường phố lát đá xanh cổ kính, hai bên đều là phòng ốc không người.
Rất yên tĩnh!
Cổ thành lớn như thế nhưng kỳ thật người lại không nhiều.
Dựa vào bản năng, hắn không ngừng trốn chạy.
Dưới bóng đêm, cả con đường chỉ có một mình hắn, tiếng xé gió rất vang, nhưng mà hiện tại hai bên phòng ốc lại không có bất kỳ sinh linh nào dám mở cửa phòng ra xem xét.
Tại cổ thành, mọi người đều biết một đạo lý, ban đêm tốt nhất đừng đi ra ngoài, bên ngoài dù có đánh đến long trời lở đất thì cũng đừng đi ra ngoài xem náo nhiệt, nếu không, kẻ chết có khả năng chính là ngươi.
Tại cổ thành này, trong đêm mà dám đi lại, nếu không phải lăng đầu tiểu tử thì sẽ là cường giả.
Vô luận xảy ra chuyện gì, ngươi ra ngoài vào ban đêm đều sẽ tao ngộ nguy cơ.
Dựa vào bản năng, hắn không ngừng trốn chạy.
Dưới bóng đêm, cả con đường chỉ có một mình hắn, tiếng xé gió rất vang, nhưng mà hiện tại hai bên phòng ốc lại không có bất kỳ sinh linh nào dám mở cửa phòng ra xem xét.
Tại cổ thành, mọi người đều biết một đạo lý, ban đêm tốt nhất đừng đi ra ngoài, bên ngoài dù có đánh đến long trời lở đất thì cũng đừng đi ra ngoài xem náo nhiệt, nếu không, kẻ chết có khả năng chính là ngươi.
Tại cổ thành này, trong đêm mà dám đi lại, nếu không phải lăng đầu tiểu tử thì sẽ là cường giả.
Vô luận xảy ra chuyện gì, ngươi ra ngoài vào ban đêm đều sẽ tao ngộ nguy cơ.