"Thì ra là Tô Vũ đứng đầu ư?"
Đợi hai nhân vật chính đều rời đi rồi, các học viên xung quanh mới kịp phản ứng lại, ai ai cũng đều ngạc nhiên đến sững người.
Tô Vũ thắng Ngô Lam, thiên tài của Đại Hạ phủ!
Bên Nam Nguyên này thật đúng là đã xảy ra kỳ tích!
Tô Vũ lại chẳng có tâm tư quan tâm tới suy nghĩ của bọn họ, hắn vừa nãy bị tiêu hao năng lượng quá lớn, hiện tại chỉ muốn trở về ngủ một giấc, không có tâm tư trao đổi cùng những người khác.
...
Cùng một thời gian.
Ở Đại Hạ Văn Minh học phủ.
"Tô Vũ lấy được hạng nhất?"
"Xếp loại tối thượng đẳng ư?"
Bạch Phong nghe được tin tức này thì cũng bối rối.
Tình huống gì đây?
Tối thượng đẳng phải 800 điểm trở lên!
Bạch Phong cũng vẫn đang ngó chừng Tô Vũ.
Một thần văn hoàn chỉnh, ý chí lực khó khăn lắm mới đạt đến 20% độ chứa đầy, cửa thứ ba nhiều lắm cũng chỉ được 150 điểm, điểm công huân, khóa văn hóa thêm 200 điểm, cộng thêm sát hạch cảnh giới thì cũng chỉ 250 điểm là hết mức.
Dù cho Tô Vũ đều lấy điểm tối đa thì hắn cũng chỉ đạt khoảng 700 điểm mà thôi.
Tối thượng đẳng phải từ 800 điểm trở lên!
Khoảng cách một trăm điểm ấy cũng không phải chuyện tùy tiện có thể lấy được.
"Làm sao có thể..."
Bạch Phong ngồi ở trên ghế salon, rơi vào trong trầm tư.
Tô Vũ sẽ vươn lên thì anh không thấy kỳ quái.
Nếu không có cách nào vươn đầu lên thì chính Bạch Phong cũng sẽ chướng mắt.
Nhưng hiện tại lại bỗng nhiên vượt qua mong muốn của anh, thi cao hơn hẳn một trăm điểm, chuyện này quả thật đã vượt quá dự liệu của rất nhiều người.
"Do cảnh giới tăng lên sao? Buổi sáng hắn đứng đầu Chiến Tranh học phủ, điểm cảnh giới lấy thêm cũng không bao nhiêu mà? Ngoại trừ cái này, vậy thì chỉ có thể vì biểu hiện ở cửa thứ ba rất khá..."
"Liên quan đến thần văn và ý chí lực..." Bạch Phong bỗng nhiên co giật khóe miệng, "Hắn... không phải là hắn lại vẽ ra thần văn đó chứ?"
Bạch Phong nghĩ tới lần trước, Tô Vũ ngay trong lần đầu xem ý chí chi văn liền có thể phác họa ra thần văn.
Vậy liệu rằng có lần thứ hai hay không?
"Chẳng lẽ sư bá lại cho hắn xem ý chí chi văn?"
Bạch Phong suy đoán một thoáng, cảm thấy khả năng này rất lớn.
Càng nghĩ tiếp, Bạch Phong lại càng thấy nhức đầu, lần trước khi anh rời đi, nghĩ rằng thời gian đến ngày sát hạch không còn bao lâu nữa, Tô Vũ hẳn là sẽ biết thành thành thật thật mà uẩn dưỡng thần văn lần trước hắn thu hoạch được.
Nhưng hiện tại Tô Vũ có khả năng đã có hai thần văn, đây là chuyện tốt sao?
Chưa hẳn a!
"Thần văn nhiều nhưng ý chí lực nuôi không nổi, chỉ sợ sẽ kéo sụp ngươi..."
Bạch Phong nhíu mày, hai thần văn hoàn toàn là chuyện sẽ khiến cho người ta kinh hỉ, nhưng đối với Tô Vũ mà nói, đây không nhất định là chuyện tốt.
Sư bá đúng là đã làm loạn!
Nếu Liễu Văn Ngạn biết, đại khái cũng sẽ kêu oan, ông vốn muốn cho Tô Vũ học võ kỹ, chứ không phải muốn hắn học thần văn, ai bảo tiểu tử kia quá kinh khủng, một lần nhìn thế mà lại có thể ngưng luyện thần văn, chuyện này có thể trách ông được sao?
"Bất quá dù cho uẩn dưỡng hai thần văn, ý chí lực của tiểu tử kia thế mà vẫn vững bước tăng trưởng, điều này nói rõ sự tình còn nằm trong phạm vi năng lực của hắn..."
Bạch Phong lại nhẹ nhàng thở ra, tiếp đó vẻ mặt rất khó coi.
Tối thượng đẳng!
Xong đời rồi!
Không có gì bất ngờ xảy ra thì tư liệu về Tô Vũ hiện tại đã xuất hiện trước mặt không ít nghiên cứu viên.
Sau một khắc, Bạch Phong lấy ra máy truyền tin, cấp tốc gọi tới một dãy số, vội vàng nói: "Truyền tin ra bên ngoài, Tô Vũ vào tối thượng đẳng đó là do ta dốc lòng giáo dục, ta đã đưa mấy chục bản ý chí chi văn cho hắn thì mới bồi dưỡng ra được một tiểu thiên tài như vậy, ai muốn đoạt Tô Vũ thì phải bồi thường cho ta!"
"..."
Phía đối diện an tĩnh một hồi, sau đó mới khẽ truyền đến thanh âm: "Bạch Phong, ngươi nghĩ rằng mình nói thế thì sẽ có ai chịu tin sao?"
"Kệ xác họ tin hay không, cứ truyền đi đã rồi hẵng tính!" Bạch Phong buồn bực vô cùng: "Tiểu tử này không ngờ lại đạt được thứ hạng tối thượng đẳng, ta cũng rất kinh ngạc. Trước đó ta thật sự không nghĩ Tô Vũ có thể tiến vào Khai Nguyên cửu trọng nhanh đến thế, hơn nữa còn có thể xếp hạng tối thượng đẳng, lúc ta gặp hắn, bảo rằng hắn sẽ đạt được vị trí thượng đẳng cũng là chuyện cực kỳ khó khăn, chỉ là hơi trên trung bình chút xíu thôi, cũng không khiến cho người ta chú ý mấy."
"Lần này thì hay rồi, kế hoạch bồi dưỡng thiên tài của ta tan tành rồi."
Bạch Phong quả thật hết sức buồn bực!
"Trước đó ngươi giật dây để lão sư rời đi, không phải là vì tên Tô Vũ này đó chứ?"
Người đối diện hỏi một câu, bắt đầu hoài nghi mục đích của Bạch Phong
"Vớ vẩn!" Bạch Phong không thừa nhận, vội chống chế: "Khi đó Tô Vũ chẳng qua chỉ là học viên bình thường, làm sao ta lại vì hắn mà giật dây lão sư rời đi được, đừng nói mò, nhanh truyền tin đi."
"Ngươi ấy!" Người đối diện rất bất đắc dĩ, lập tức lại nói: "Tô Vũ có muốn đi theo ngươi hay không thì phải xem mong muốn của bản thân hắn. Huống chi... Bạch Phong ngươi lại không thiếu học viên tối thượng đẳng, nếu thật sự muốn nhận thì cũng không phải không còn ai khác, gấp cái gì chứ."
Trợ lý nghiên cứu viên dĩ nhiên không có cơ hội này, nhưng mà trợ lý nghiên cứu viên thiên tài thì lại có cái quyền lợi đi nhận học viên như thế.
Đằng Không thất trọng ngoài hai mươi tuổi, trên thực tế địa vị không khác biệt lắm so với nghiên cứu viên trung đẳng trong học phủ, so với Lăng Vân thông thường đều được coi trọng hơn hẳn.
Bạch Phong tức giận: "Đó là người mà ta tự tỉm thấy, tại sao ta phải tặng cho người khác?"
Vốn chính là học viên do anh phát hiện, không có bản ý chí chi văn mà anh viết thì Liễu Văn Ngạn sẽ không nhất định để anh dạy bảo Tô Vũ hay viết ý chí chi văn cho hắn trước kì thi, dù sao khi đó ý chí lực của Tô Vũ còn rất yếu.
Thiên tài do mình khai quật, tại sao phải nhường cho ai cơ chứ?
Huống chi, vì việc này mà anh còn dám lừa dối để lão sư ra ngoài, không nhận về chẳng phải là mất cả chì lẫn chài sao?
Còn có Lưu Hồng bên kia nữa, anh đã chuẩn bị làm việc lớn, Tô Vũ cũng là một khâu then chốt trong đó.
Người đối diện cũng lười nói thêm gì, hắn không nhắc lại chuyện này, rất nhanh đã chuyển qua chuyện khác: "Đừng chỉ chú trọng mỗi chuyện cố nhận học viên, bây giờ nhiệm vụ của ngươi rất nặng! Học phủ có thể muốn dẹp bỏ sở nghiên cứu, lão sư không ở đó... Đây đều là chuyện tốt do ngươi gây ra đấy! Sở nghiên cứu nhiều năm không có thành quả, hao phí tài nguyên quá nhiều, một khi bị cắt giảm, ngươi có biết chúng ta tổn thất thảm trọng thế nào không?"
"Tâm huyết của lão sư những năm qua đều bỏ hết vào đây, tài nguyên của thế hệ chúng ta cơ hồ đều tập trung toàn bộ vào sở nghiên cứu, một khi sở nghiên cứu bị giải thể, Bạch Phong, đó mới là chuyện lớn liên quan đến tương lai!"
Bạch Phong nhíu mày, "Phía trên có tin tức gì à?"
"Đúng, đang bắt đầu thảo luận rồi!" Người đối diện thở dài nói: "Thể diện của lão sư rất lớn, nhưng đã nhiều năm qua học phủ đều cấp phát mỗi năm, chúng ta còn chiếm cứ các tài nguyên khác của học phủ, bên chỗ phủ trưởng cũng kiến nghị trước tiên tạm ngừng..."
"Tạm ngừng..." Sắc mặt Bạch Phong khó coi, trầm giọng nói: "Làm sao lại ngừng? Trước kia đã hao phí cái giá lớn như vậy mà hiện tại lại ngừng thì sẽ hủy sạch mọi thứ!"
"Không có cách nào cả, trừ phi sở nghiên cứu cho ra kết quả ngay bây giờ thì mới thuyết phục được cao tầng."
"Không thể nào..." Bạch Phong lắc đầu, "Bây giờ còn chưa đến thời điểm có kết quả, không có cách nào cho ra được!"
"Thế thì một khi cao tầng thông qua, sở nghiên cứu sẽ bị giải thể, tất cả mọi thứ sẽ chỉ còn được bảo tồn trên tư liệu, sở nghiên cứu có thể sẽ bị chuyển cho những nghiên cứu viên khác..."
"Không được!" Bạch Phong có chút nổi nóng: "Nếu thế thì tâm huyết mấy chục năm của lão sư và nỗ lực bấy lâu của chúng ta chẳng phải sẽ hoàn toàn uổng phí sao!"
"Cho nên ta mới nói, lúc này then chốt nhất không phải chuyện thu nhận học viên mà là giữ được sở nghiên cứu." Người đối diện thở dài lần nữa: "Ngươi để ý một chút đi, đừng suốt ngày giày vò vì chút sự tình nho nhỏ."
"Đúng rồi, ngươi không được thì đi tìm Ngô Kỳ, Hạ Ngọc Văn, xem thử có thể kéo tới một chút trợ giúp hay không, tối thiểu là tới hội nghị của Tu tâm các thì có thể kéo thêm vài tấm phiếu ủng hộ."
Bạch Phong buồn bực vô cùng: "Ta cũng không có cách, quan hệ giữa ta và mấy tên này đâu có tốt đẹp gì."
"Thế thì một khi cao tầng thông qua, sở nghiên cứu sẽ bị giải thể, tất cả mọi thứ sẽ chỉ còn được bảo tồn trên tư liệu, sở nghiên cứu có thể sẽ bị chuyển cho những nghiên cứu viên khác..."
"Không được!" Bạch Phong có chút nổi nóng: "Nếu thế thì tâm huyết mấy chục năm của lão sư và nỗ lực bấy lâu của chúng ta chẳng phải sẽ hoàn toàn uổng phí sao!"
"Cho nên ta mới nói, lúc này then chốt nhất không phải chuyện thu nhận học viên mà là giữ được sở nghiên cứu." Người đối diện thở dài lần nữa: "Ngươi để ý một chút đi, đừng suốt ngày giày vò vì chút sự tình nho nhỏ."
"Đúng rồi, ngươi không được thì đi tìm Ngô Kỳ, Hạ Ngọc Văn, xem thử có thể kéo tới một chút trợ giúp hay không, tối thiểu là tới hội nghị của Tu tâm các thì có thể kéo thêm vài tấm phiếu ủng hộ."
Bạch Phong buồn bực vô cùng: "Ta cũng không có cách, quan hệ giữa ta và mấy tên này đâu có tốt đẹp gì."