Tôn trưởng phòng đứng ở một bên, chỉ im lặng lắng nghe chứ không nói gì, bởi vì rõ ràng lời lão giả nói là sự thật, vả lại y còn đang bận tâm suy nghĩ về những gì mà Tô Vũ vừa nói, một lát sau y mới mở miệng: "Tô Vũ, dung hợp thần văn không phải là chuyện mà ngươi ở giai đoạn này nên thử!"
"Liễu Văn Ngạn và Bạch Phong có lẽ chưa dạy ngươi, hôm nay ta sẽ thay họ nhắc nhở ngươi một lần, chuyện này rất nguy hiểm! Lần này ngươi thử nghiệm là trong phạm vi bao phủ của Văn Minh Chí, xem như đang ở bên trong lĩnh vực cho nên ngươi mới không có việc gì, đổi thành thế giới bên ngoài thì ngươi chắc chắn sẽ bị bạo nổ mà chết!"
"Liên quan tới chuyện dung hợp thần văn, sau khi ngươi đến học phủ hãy đi tìm hiểu, ngươi có thể lựa chọn chương trình học dung hợp thần văn dành cho nghiên cứu viên, đối với ngươi sẽ có trợ giúp thật lớn!"
Tôn trưởng phòng nói tới đây lại khẽ cau mày: "Ngươi tiêu hao ý chí lực quá lớn, có lẽ cần thời gian không ngắn mới có thể khôi phục, bao gồm cả việc khôi phục thần văn đều cần thời gian và tài nguyên rất nhiều, lần này ngươi cũng quá mạo hiểm rồi!"
"Mặt khác, ngươi nắm giữ hai thần văn..." Tôn trưởng phòng không khỏi nghi ngờ: "Từ khi nào thì ngươi bắt đầu tiếp xúc với thần văn?"
Tô Vũ không đổi sắc mặt, một bộ chất phác thật thà trả lời: "Đã được mấy năm rồi, mấy năm trước Liễu chấp giáo đã dạy ta, bất quá khi đó ta còn chưa thể phác họa hoàn chỉnh, sau này ta xem năm sáu bản ý chí chi văn mới vẽ ra hai thần văn."
"Đã mấy năm rồi sao?"
Tôn Xử thở dài một hơi, lại nói: "Liễu Văn Ngạn còn có nhiều ý chí chi văn như vậy?"
Tô Vũ lắc đầu, "Ta cũng không biết, trước kia thì đã có."
"Lão gia hỏa này..." Tôn trưởng phòng ho nhẹ một tiếng, nhịn không được cười mắng: "Tốt nhất là ông ta nên giấu cho kỹ những vật đó, bằng không Đại Hạ phủ sẽ tới tìm ông ấy tính sổ!"
Ở bên cạnh, Hoàng Thắng cũng giữ im lặng, Liễu Văn Ngạn thế mà còn cất giấu không ít ý chí chi văn, lão đầu kia đúng là rất biết giữ tiếng gió.
Mỗi năm Liễu Văn Ngạn đều khóc than với Đại Hạ phủ, năm nào cũng bảo không có tiền ăn cơm, kết quả còn giấu nhiều ý chí chi văn cho học sinh dùng thế kia...
Bất quá suy nghĩ một chút, anh ta cũng không nói gì.
Hiện tại sư đệ của người ta là nghiên cứu viên cao cấp uy tín lâu năm của Đại Hạ Văn Minh học phủ, ý chí chi văn dường như cũng không tính là gì.
Lại nói, trong học phủ còn lưu truyền vài tin bát quái, nghe nói năm xưa còn có một câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt long trời lở đất.
Ai biết Liễu Văn Ngạn tìm ai mà đòi ý chí chi văn, người ta có thể ăn bám... Khụ khụ, ăn bám thì cũng không ai dám ho he ý kiến, ai bảo nhân vật chính trong câu chuyện này không phải người bình thường cơ chứ.
Bọn họ trêu chọc không nổi đâu!
Hoàng Thắng giữ yên lặng, vờ như không nghe thấy, việc này anh ta cũng không dám xen vào.
Bất quá tiểu tử Tô Vũ... chẳng lẽ là đối tượng mà Liễu Văn Ngạn muốn dựa vào để trở về sao?
Đưa Tô Vũ vào học phủ, chẳng lẽ Liễu Văn Ngạn muốn trở về Đại Hạ Văn Minh học phủ?
"Hai thần văn..."
Trông thấy mấy vị giám khảo đang lâm vào trầm tư, Tô Vũ lại nhịn không được hỏi: "Các vị lão sư... lần này ta được cộng thêm bao nhiêu điểm vậy?"
Vừa nghe hắn hỏi thế, mấy người lớn tuổi bèn đưa mắt nhìn nhau.
Hồi lâu sau, Tôn trưởng phòng mới chần chừ đáp: "Lần này là do chúng ta sai lầm, nếu sớm biết thì sẽ không dùng bản Văn Minh Chí ấy. Nếu dựa theo tiêu chuẩn của Đại Hạ phủ thì một kích cuối cùng bùng nổ ra của ngươi có thể quét sạch đi áp lực phía trước vào lúc đó, đi thêm 10 mét cũng không có vấn đề gì."
Đây là đang bàn giao dịch kiếm tiền sao?
Tôn trưởng phòng bật cười: "Ngươi không chọn làm một vị yêu nghiệt sao? Nếu chọn cách thứ nhất thì toàn bộ Đại Hạ phủ đều sẽ biết đến ngươi!"
Tô Vũ đáp cực kỳ vô tội: "Ta không phải mà! Nếu ta là yêu nghiệt thì ta liền nhận ngay. Nhưng ta không phải... nhận vơ cũng chẳng có ý nghĩa. Thứ mà ta muốn thì tự ta sẽ đi giành, khiến ta có cảm giác mình đủ tư cách để đi đến vị trí kia."
"Khi đó, yêu nghiệt hay không yêu nghiệt cũng chẳng đáng bận tâm, nếu ta mạnh hơn hắn, đánh hắn phát khóc, chẳng lẽ còn ai cảm thấy ta không phải sao? Còn hiện tại... Ta sợ bị người khác đánh tới phát khóc, ngày ngày tìm ta gây phiền toái, vậy ta còn tu luyện thế nào được?”
Tô Vũ thở dài: "Ngài nói rất đúng, hiện tại ta không chịu đựng nổi đãi ngộ như vậy, hoàn toàn không cần thiết phải làm như thế. Được chút hư danh nhưng sẽ chọc ra vô số phiền toái, cần gì phải thế chứ."
Đây là đang bàn giao dịch kiếm tiền sao?
Tôn trưởng phòng bật cười: "Ngươi không chọn làm một vị yêu nghiệt sao? Nếu chọn cách thứ nhất thì toàn bộ Đại Hạ phủ đều sẽ biết đến ngươi!"
Tô Vũ đáp cực kỳ vô tội: "Ta không phải mà! Nếu ta là yêu nghiệt thì ta liền nhận ngay. Nhưng ta không phải... nhận vơ cũng chẳng có ý nghĩa. Thứ mà ta muốn thì tự ta sẽ đi giành, khiến ta có cảm giác mình đủ tư cách để đi đến vị trí kia."
"Khi đó, yêu nghiệt hay không yêu nghiệt cũng chẳng đáng bận tâm, nếu ta mạnh hơn hắn, đánh hắn phát khóc, chẳng lẽ còn ai cảm thấy ta không phải sao? Còn hiện tại... Ta sợ bị người khác đánh tới phát khóc, ngày ngày tìm ta gây phiền toái, vậy ta còn tu luyện thế nào được?”
Tô Vũ thở dài: "Ngài nói rất đúng, hiện tại ta không chịu đựng nổi đãi ngộ như vậy, hoàn toàn không cần thiết phải làm như thế. Được chút hư danh nhưng sẽ chọc ra vô số phiền toái, cần gì phải thế chứ."