Lão nhân Đúc Binh sư Huyền giai cao đẳng có chút tiếc nuối hỏi: “Thôi đạo huynh không định ở lại ư?”
Tô Vũ lắc đầu: “Không, ở đây quá nguy hiểm.”
“Aiiiz!”
Lão nhân gật đầu, nhìn thoáng qua Tào tướng quân đã rời đi, “Đúng là nguy hiểm. Thôi đạo huynh nghỉ ngơi đi, ngày mai làm phiền đạo huynh, ta cũng có thể chữa trị binh khí Huyền giai cao đẳng, những cái phiền toái thì đành nhờ đạo huynh!”
Tô Vũ nhìn ông, lão nhân cười, biết hắn có nghi hoặc, ông ngẫm nghĩ rồi nói: “Có lẽ đạo huynh cảm thấy nơi đây đều là tội nhân, chết chưa hết tội, cho nên không muốn chữa trị binh khí hay đúc binh khí cho bọn họ. Nhưng dù những người này có tội, mà nay bọn họ đang chinh chiến vì Nhân tộc, chúng ta không giúp được gì, nhưng có thể giúp bọn họ hoàn thiện quân bị.”
Tô Vũ không hé răng, cất bước đi ra ngoài.
Có lẽ!
Mỗi người đều có lí tưởng của chính mình, có lẽ hiện tại hắn chưa thể hội được điều này.
Hắn đi rồi, thanh niên vội vàng hét lên: “Thôi đại sư, ta xin lỗi! Thôi đại sư có thể chỉ điểm thuật Đúc Binh cho chúng ta không?”
“Không hứng thú!”
Tô Vũ ra khỏi đại điện, thanh niên tiếc nuối, chờ hắn đi xa, lúc này mới buồn bực nói: “Mẹ nó, thành Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai thật kìa, lão sư, hắn làm như thế nào? Chẳng lẽ... Ngủ với nhiều nữ nhân là có thể làm được ư? Lão sư, ngài bảo ta không gần nữ sắc có phải là sai rồi hay không, nếu không ta cũng thử xem.”
“...”
Lão nhân câm nín, đừng dại!
Nghĩ thì thế?!
Nhưng nhìn Tô Vũ, ông sờ chòm râu ngẫm nghĩ, chẳng lẽ chúng ta đúc binh dương hỏa quá thịnh, cần hạ hỏa?
Cũng không phải là không có khả năng!
Nếu không... Thử xem?
Giờ khắc này, lão nhân có chút hoang mang, nghĩ thầm hay là mình thử xem, nếu có kết quả thì cho các đồ đệ thử sau cũng chưa muộn.
...
Tiên phong doanh.
Trong một căn nhà đá cũ kĩ, đây là nơi nghỉ chân trong ba ngày tới của Tô Vũ.
So với Đại Minh sứ quán thì nơi này còn không bằng cái phòng vệ sinh.
Hồng Đô đưa Tô Vũ tới đây, an bài một vị Đằng Không cảnh thủ vệ ngoài cửa, thuận tiện nghe Tô Vũ phân phó, sau đó liền rời đi làm việc của mình.
Tô Vũ ngồi trên giường đá lạnh băng, vừa yên lặng tu luyện, vừa tra xét tình huống bốn phía.
Ngọc cảm ứng chính là vũ khí tra xét sắc bén tốt nhất.
Trong phạm vi ngàn mét, có thể bao trùm lên một vài khu vực.
“Thực lực tiên phong doanh không yếu.”
Tô Vũ cảm khái, quanh đây có không ít cường giả, chỉ trong phạm vi ngàn mét, hắn đã tra ra 2 vị Nhật Nguyệt, 6 vị Sơn Hải cảnh.
Mà đây còn chưa phải là toàn bộ.
Tiên phong quân, quân đoàn tuyến đầu của Nhân tộc, chuyên phụ trách giết chóc, nhưng nơi đây tử khí quá nặng, không có sức sống như các quân đoàn khác.
Ngoài cửa, thủ vệ Đằng Không cũng không có sự nghiêm túc và lãnh khốc của quân sĩ bình thường.
Có lẽ là lão cảm thấy Tô Vũ sẽ không gọi mình, quân sĩ Đằng Không canh cửa tuổi cũng ngoài trung niên, dậm dậm chân rồi đi sang bên cạnh nhà bên đốt một đống lửa nhỏ.
Một lúc sau, không biết lão lấy đâu ra một con gà, bắt đầu nướng.
Mùi hương dần dần lan ra.
Quân sĩ Đằng Không tóc đã hoa râm, lão nhe răng cười, rắc gia vị, chuẩn bị ăn.
Đang muốn ăn, lão chợt thấy hoa mắt, gà nướng đã biến mất.
Người này kinh hãi, vội vàng quay đầu rời đi, vừa muốn kêu lên, trong lòng như nghĩ đến điều gì, nghiêng mắt nhìn, quả nhiên là vị Đúc Binh sư trong phòng.
“Thôi đại sư còn chưa ngủ sao?”
Lão giả Đằng Không cười ngây ngô thăm hỏi, Tô Vũ bình thản đáp: “Ngươi nướng gà ngoài cửa, ta có thể ngủ được sao?”
“Khụ khụ... Đại sư thứ lỗi, ta hơi đói bụng, ta đã chém giết cả ngày. Đại sư cũng đói bụng à? Nếu không để ta đi tìm Hồng tướng quân...”
“Không cần!”
Tô Vũ ngồi xuống, xé nửa con gà rồi ném phần còn lại cho lão binh, “Cùng nhau ăn đi.”
“Không dám không dám, đại nhân ăn đi.”
“Ta nói là cùng nhau!”
Tô Vũ lạnh lùng nhìn lão, lão binh ngượng ngùng, đành phải ngồi xuống cầm lấy nửa con gà, yên lặng ăn.
Tô Vũ ăn một miếng, không ngon lắm, nhưng hắn cũng không để ý, vừa ăn vừa hỏi: “Tiên phong doanh luôn như vậy à?”
“Cái gì?”
“Không có quy củ.”
Tô Vũ nhận xét thẳng. Quả thật là không có quy củ gì, binh lính quân đoàn chính quy sẽ không xảy ra chuyện tương tự.
Lão binh nhe răng cười: “Quy củ? Ở nơi đây, giết người chính là quy củ! Cần quy củ làm gì? Còn không biết có thể sống đến ngày mai hay không.”
“Ngươi vào bằng cách nào?”
Tô Vũ hỏi, lão binh cười đáp: “Giết người! Ta là người Đại Thương phủ, 10 năm trước, ta mới vừa vào Đằng Không không lâu, khi đó con trai ta học tập ở học phủ, kết quả con trai ta xung đột cùng người khác, bị người ta phế đi, ta tức giận liền giết cha tên kia.”
“...”
Tô Vũ bình thản hỏi: “Ngươi giết cha người ta làm gì?”
“Con không ngoan do cha dạy sai, không giết cha hắn thì giết ai?”
Lão binh kể: “Con hắn phế con trai ta, ban đầu ta muốn hắn tìm cường giả giúp con trai ta khôi phục thương thế, phí dụng trị liệu hơi cao, nhưng có hy vọng cứu được, kết quả tên kia nói con trai ta tư chất quá kém, không cần trị liệu, cho ta 100 điểm công huân muốn ém việc này, ta nổi giận, tìm cơ hội xử lý hắn.”
“Phán thế nào?”
“Phục hình 20 năm.”
Lão binh cười tủm tỉm, “Chỉ là chờ chết thôi! 10 năm trước vận may không tồi, đại chiến không nhiều, may mà còn sống, gần đây thì không được! Đằng Không doanh đã chết gần một phần ba, đại nhân đừng phạt ta, nấu nướng không có tội gì, nhiều nhất là thêm mấy tháng, chưa chắc ta còn sống đến khi đó.”
Tô Vũ không nói nữa, hắn ăn gà nướng, một hồi sau lại hỏi: “Người ở tiên phong doanh đều như ngươi ư?”
“Người nào cũng có, có thổ phỉ, có giết người, có ngộ sát, cũng có bị oan uổng...”
Lão binh thấy hắn có vẻ dễ nói chuyện, không khỏi nhiều lời thêm: “Đại nhân đừng ở đây lâu, địa phương quỷ quái này quá nguy hiểm!”
“Không có ai chạy sao?”
“Chạy? Chạy đi đâu?”
Lão binh thở dài, “Chạy đi đâu cũng chết! Chết trận tại đây ít nhất còn có chút trợ cấp! Chính mình có tội, ít nhất không đến mức liên lụy người nhà, chạy rồi là thành phản đồ, tội phản tộc!”
Tô Vũ khẽ gật đầu, tiếp tục ăn.
Hồi lâu sau hắn lại hỏi: “Ngươi cảm thấy Nhân tộc có hy vọng thắng lợi không?”
“Hả?”
Lão binh hơi sửng sốt, cười gượng, “Đại nhân, ta là tiểu nhân vật, nào hiểu gì mấy việc này! Phái trên bảo chúng ta giết, chúng ta liền giết, bảo chúng ta chiến, vậy thì chiến thôi.”
“Ngươi chưa từng nghĩ tới ngươi muốn làm gì khác sao?”
“Nghĩ cũng vô dụng.”
Lão binh ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Đại nhân hỏi ta chuyện này là muốn biết tình huống ư?”
Lão hơi hưng phấn: “Đại nhân, đại nhân vật như ngài, Tào tướng quân đều lấy lễ đối đãi, ngài có thể gặp vô địch vương giả không?”
“Đại khái có thể.”
“Vậy đại nhân có thể kiến nghị lên trên, để các quân đãi ngộ như nhau không?”
“Hả?” Tô Vũ nghi hoặc: “Cái gì như nhau?”
“Chính là các đại quân đoàn có đãi ngộ giống nhau, giết bao nhiêu kiếm bấy nhiêu. Đại nhân không biết, mấy năm nay, bởi vì các đại phủ có đãi ngộ không giống nhau, đã náo loạn rất nhiều lần, áp lực của tiên phong doanh lớn hơn, một vài quân đoàn không còn muốn chiến đấu.”
“Đại phủ như Đại Hạ, Đại Tần, trước kia ở gần tiên phong doanh, những quân đoàn này rất giỏi chiến đấu, không cần tiên phong doanh xuất lực nhiều, đám người kia giết vui vẻ, kết quả càng giết càng ít người, giết nhiều, kiếm ít, Đại Tần và Đại Hạ đều thiếu tiền, nhưng một vài đại phủ không thiếu tiền, lại còn không biết đánh!”
Lão binh lắc đầu, “Như Đại Minh phủ, quân bị tốt nhất, nhưng không thể chiến đấu! Giết người là do dự không quyết đoán! Nhưng mà lại có tiền, đãi ngộ cao nhất, ngài nói xem, đại phủ khác có thể bình tĩnh sao? Hiện tại Đại Tần và Đại Hạ quân đoàn chiến đấu cũng tính toán tổn thất bao nhiêu, trợ cấp bao nhiêu, tính ra thì không có lời, nên tiên phong doanh chịu áp lực lớn vài lần!”
Lão lại cảm khái: “Cuộc sống ngày càng khó khăn! Đánh giặc mà không có tiền, không đánh giặc ăn no căng không có chuyện gì để làm, lại còn không ra tiền tuyến, ngàn vạn hoả lực của các đại phủ tập trung ở chiến trường Chư Thiên mà không đến 200 vạn có khả năng chiến đấu, 800 vạn còn lại đều rảnh rỗi thảnh thơi!”
“...”
Tô Vũ bật cười, “Bởi vì đại phủ của chính bọn họ cũng không có tiền, biết sao được.”
“Cũng đúng!”
Lão binh lắc đầu, “Đáng tiếc, nếu Đại Tần vương có thể nhất thống thiên hạ, giải trừ quân bị 800 vạn, đem tiêu phí quân đoàn của 800 vạn người không thể đánh kia chuyển hết sang 200 vạn người, đảm bảo còn mạnh hơn đại quân ngàn vạn hiện tại.”
Tô Vũ nghi hoặc: “Đây là suy nghĩ của mình ngươi hay là của đại đa số người?”
“Rất nhiều người đều nói như vậy.”
Lão binh nói: “Kể cả 800 vạn đại quân kia, chẳng lẽ đại nhân cho rằng bọn họ muốn lên chiến trường ư? Đánh thì không đánh được, một khi bùng nổ chiến tranh, những người này cũng biết mình không có tác dụng gì, mà không có biện pháp nào, chờ quân tinh nhuệ Đại Hạ phủ và Đại Tần phủ chết sạch, ai... Tự cầu nhiều phúc đi!”
“Giải trừ quân bị, thống nhất quân đội…”
Tô Vũ lẩm bẩm, lắc đầu, hắn cảm thấy không có hy vọng.
Vô địch còn không thể nhất thống, mỗi người một tính toán, muốn hợp nhất tất cả quân đoàn các đại phủ là việc bất khả thi.
Đại Tần và Đại Hạ không đánh được nữa, cũng không có tiền, không bị mắng là tại ngươi quá hiếu chiến đã là không tồi.
Còn đòi tiền tăng cường quân bị sao?
Nghĩ gì vậy!
Lão binh lại nói: “Kỳ thật thực lực Nhân tộc không yếu, dù sao ta cảm thấy vẫn rất mạnh, không yếu hơn Thần Ma, Thần Ma mà không liên thủ, vậy chưa chắc là ai sẽ thắng đâu, nhưng các đại phủ phân tán, tuy rằng Thần Ma cũng phân tán, nhưng Thần Ma có bán hoàng, đứng ra nói một câu là có thể thống nhất!”
“Nhân tộc ta thiếu một người như vậy, Đại Tần vương không thể khiến toàn bộ các đại phủ nghe lời.”
Tô Vũ gật đầu, rất nhiều người đều biết việc này.
Nhưng nào có biện pháp gì.
Kể cả vô địch cũng biết, nhưng có thể làm sao?
Bảo bọn họ làm tiểu đệ cho Đại Tần vương ư?
Dựa vào cái gì?
Thực lực không hơn kém bao nhiêu, nếu đánh thật, chắc gì ngươi có thể thắng ta, sao ta phải nghe lời ngươi, nghe ngươi trong vài chuyện đã là cực hạn.
Hàn huyên cùng lão binh này một hồi lâu, Tô Vũ ít nhiều cũng hiểu rõ hơn về thế cục chiến trường Chư Thiên một chút.
Kể cả vô địch cũng biết, nhưng có thể làm sao?
Bảo bọn họ làm tiểu đệ cho Đại Tần vương ư?
Dựa vào cái gì?
Thực lực không hơn kém bao nhiêu, nếu đánh thật, chắc gì ngươi có thể thắng ta, sao ta phải nghe lời ngươi, nghe ngươi trong vài chuyện đã là cực hạn.
Hàn huyên cùng lão binh này một hồi lâu, Tô Vũ ít nhiều cũng hiểu rõ hơn về thế cục chiến trường Chư Thiên một chút.