Huyết đao cùng lôi đình dung hợp.
Tô Vũ chuẩn bị mở đường!
Mà giờ khắc này, trong trường thi chỉ còn lại mỗi hắn và Ngô Lam.
Lúc bấy giờ, Ngô Lam đang dừng lại tại khoảng 18 mét, chết sống không chịu thối lui, dù cho nàng đã đầu đầy mồ hôi thì vẫn không chịu cầu viện.
Mà Tô Vũ hiện tại dùng lôi đình mở đường thì cũng đã đi tới bên cạnh nàng, chênh lệch không đến 1 mét.
Phía trước, Hoàng Thắng nhìn về phía Tôn trưởng phòng, khẽ hỏi: "Có nên cưỡng ép Ngô Lam rút đi hay không?"
"Gấp cái gì." Tôn trưởng phòng không vội, "Ý chí lực của nàng đã vào dưỡng tính, thần văn phác họa hoàn chỉnh, muốn đi thêm vài mét cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, hiện tại sở dĩ không thể đi tiếp là do sợ hãi, hoảng sợ cộng thêm lần đầu trải qua nên mới phí phạm không ít ý chí lực, dừng lại một hồi cũng sẽ không gây thương tổn tới nàng."
Ngô Lam có căn cơ rất tốt, dù rằng nàng không nhiều kinh nghiệm, hoặc là nên nói chính xác là không hề có chút kinh nghiệm nào. Làm Văn Minh sư dự bị, Ngô gia sẽ không nguyện ý để con cháu đi mạo hiểm hay trải qua nhiều trắc trở. Chị gái Ngô Kỳ của Ngô Lam chính là cường giả chân chính, một nữ cường nhân có thể chèn ép Bạch Phong một đầu.
Lý niệm của Ngô gia là chưa đến Đằng Không thì hoàn toàn không cần thiết để con em nhỏ yếu đi chịu chết, đây cũng là tư tưởng của các Văn Minh sư khác.
Cho nên điểm tích lũy của Ngô Lam đều kiếm từ việc giúp đỡ phiên dịch chứ không phải là do tham dự nhiệm vụ gì.
Mà giai tầng bình dân như Tô Vũ thì lại hoàn toàn khác biệt.
Vô số người ở tầng dưới chót đã sớm bắt đầu lịch luyện, mạo hiểm, bằng không chẳng thể nào cung cấp tài nguyên cho mình, chẳng thể nào trở nên mạnh mẽ.
Tôn trưởng phòng đã nói như vậy, Hoàng Thắng cũng không có ý kiến gì thêm.
Anh ta lại nhìn về phía Tô Vũ, lắc đầu nói: "Hắn đi không nổi nữa, 17 mét đã xem như ngoài dự liệu! Mặc dù đã vẽ ra thần văn hoàn chỉnh nhưng ý chí lực lại giới hạn sự phát triển của hắn, bằng không dùng sự cứng cỏi của hắn thì đi đến 20m cũng chẳng khó."
Mặc dù anh ta có chút giao dịch với Lưu Hồng, bất quá giờ phút này anh cũng phải thừa nhận Tô Vũ cực kỳ ưu tú, người Nam Nguyên mà có thể đi đến mức độ như vậy, dù là Liễu Văn Ngạn thì cũng sẽ trợ giúp cho hắn rất có hạn, trợ giúp về mặt tài nguyên không phải then chốt, có nhiều thứ không phải cứ có tài nguyên là giải quyết được.
Tôn trưởng phòng nhìn về phía Hoàng Thắng, cười nói: "Ngươi cảm thấy nếu hắn tới học phủ, có phải sẽ là Bạch Phong tiếp theo hay không?"
"Bạch Phong?" Hoàng Thắng chần chờ một lát mới đáp: "Tô Vũ hết sức ưu tú, bất quá Bạch Phong năm đó cũng là một trong những yêu nghiệt, nếu không phải Ngô gia cùng Hạ gia đè ép anh ta, mấy năm rồi anh ta lại đắm chìm trong nghiên cứu của Hồng lão thì cũng chưa chắc đã không đuổi kịp mấy vị kia. Tô Vũ so sánh với Bạch Phong thì... vẫn kém hơn nhiều."
Dứt lời, Hoàng Thắng lại nói: "Hồng lão nghiên cứu rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi, ngươi biết không?"
"Nực cười, ta không ở trong học phủ, ngươi mới là nghiên cứu viên, ngươi lại đi hỏi ta?"
Tôn trưởng phòng cạn lời, lười nhác nói thêm cái gì nữa, chuyển mắt nhìn về phía Tô Vũ.
Thời khắc này mặt mũi Tô Vũ đã ửng đỏ, mồ hôi đọng thành giọt lớn không ngừng chảy xuống.
Cái tên kia tựa như không cảm nhận được, trên mặt mang theo một chút hưng phấn giống như hoàn thành cái mục tiêu to lớn nào đó, trông có vẻ rất kích động.
"Tô Vũ nên ra ngoài... Hắn sắp không chịu đựng nổi nữa rồi."
Tôn Xử đưa ra quyết định, Tô Vũ sắp không tiếp tục kiên trì được, hẳn là đã đến cực hạn, nếu cố sức sẽ chỉ đả thương chính hắn.
Y mặc dù cũng hi vọng Tô Vũ lấy được vị trí số một, đánh vỡ gông cùm xiềng xích của hào phú, nhưng nếu để một lần sát hạch lại đả thương chính mình thì cái được không bù nổi cái mất.
Tôn Xử đang chuẩn bị để cho người dẫn Tô Vũ đi, bỗng dưng đúng lúc ấy, xương cốt thư tịch trên bàn lại khẽ chấn động một cái.
Sắc mặt Hoàng Thắng đột ngột biến hóa, anh ta há hốc miệng: "Tiểu tử kia đang làm cái gì thế?"
Mấy vị giám khảo đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Tô Vũ!
Sau một khắc, một đạo kim quang nhàn nhạt hiện ra từ trên đầu Tô Vũ.
Tôn trưởng phòng biến đổi sắc mặt một thoáng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi ư?
Rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Loại tình huống này, y cũng là lần đầu tiên gặp được.
Học viên Khai Nguyên mà trên đầu lại xuất hiện kim quang... Kim quang là chỉ ý chí lực cực kỳ mạnh mẽ, đã sắp đến thời điểm cụ hiện mới có thể bạo phát ra.
Ngày đó Liễu Văn Ngạn cụ hiện, đã từng có dạng kim quang như thế xuất hiện.
Bên chỗ Tô Vũ thì rất mờ, nhưng nếu có thể hiện ra thứ này thì tức là ý chí lực mỏng manh của Tô Vũ hiện tại đang bùng nổ, vả lại còn có xu thế càng ngày càng mạnh!
"Không tốt..."
Tôn Xử thầm giật mình, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một từ —— hồi quang phản chiếu!
Tiểu tử Tô Vũ kia không phải là do ý chí lực tiêu hao đến cực hạn, giờ phút này biển ý chí đã hỏng mất rồi đó chứ?
Cũng không nghe nói Khai Nguyên còn có thể xảy ra chuyện biển ý chí sụp đổ a!
Y đang muốn đi tới đem Tô Vũ ném ra bên ngoài, thế nhưng một vệt kim quang nhàn nhạt từ trên tay Tô Vũ bùng nổ, hắn giống như đang giơ đồ vật gì đó lên, dùng sức bổ tới phía trước!
"Thần văn... Hắn đang vận dụng thần văn!"
Mấy vị giám khảo trong nháy mắt liền phán đoán ra được ngay, Tô Vũ có khả năng đang dùng thần văn hóa thành binh khí để chống cự Văn Minh Chí áp chế.
"Có nên ném hắn ra bên ngoài không?"
Tôn Xử cùng Hoàng Thắng đều liếc nhìn nhau, ai cũng có chút lưỡng lự.
Ném ra bên ngoài sao?
Tô Vũ rõ ràng là đang bùng nổ một kích cuối cùng, lúc này cưỡng chế bắt hắn rời khỏi, đó là hành vi không công bằng.
Còn nếu như bọn họ không làm gì, đợi tới lúc Tô Vũ bị thần văn cắn trả thì phải làm sao bây giờ?
"Liễu Văn Ngạn, Bạch Phong, Hồng lão..."
Giờ khắc này, tên của vài người bỗng chạy ngang qua trong đầu họ, hai người đều là một mặt phiền muộn, không dễ đưa ra quyết định a.
Nhưng họ cũng không cần do dự nữa!
Bởi vì Tô Vũ đã bắt đầu bạo phát, bây giờ có muốn ngăn cũng đã không ngăn kịp.
Sau một khắc, giữa sân trường bỗng truyền đến một tiếng nổ ầm ầm!
Rầm!
Cái bàn đặt xương cốt Văn Minh Chí vỡ vụn, ý chí lực của Hoàng Thắng đột nhiên bị tiêu hao rất lớn, lảo đảo một cái, dưới tình huống không có chuẩn bị thì anh ta kém chút đã ngã sấp xuống.
...
Mà ở trong mắt Tô Vũ, hắn bây giờ đang dùng đao bằng chữ "Máu" cộng với thần văn "Lôi" kèm theo để công kích, Lôi Nguyên đao bùng nổ.
Dưới một kích ấy, mấy chục con yêu thú phía trước trực tiếp bị hắn oanh sát thành mảnh vụn!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, thanh đao trong tay Tô Vũ vỡ tan thành nhiều mảnh, rất nhanh đã chậm rãi tan biến, hai thần văn đều biến mất, lần lượt trở về trong đầu hắn, màu sắc hóa thành ảm đạm vô cùng.
Tiêu hao năng lượng quá lớn rồi!
Tô Vũ đau đầu muốn nứt ra, cảm giác đầu hắn như muốn nổ tung, nhưng hắn còn nhớ rõ ràng rằng mình phải kiên trì đi lên phía trước.
Đi... Tiếp tục đi!
Ơ, không có áp lực nữa rồi?
Yêu thú bị giết nên không còn áp lực sao?
Tô Vũ có chút hốt hoảng, tiếp tục đi vài bước lên trước, sau một khắc, trước mặt hắn xuất hiện mấy bóng người hư ảo. Tô Vũ lung lay đầu, còn có chút mơ hồ.
Mà ở phía đối diện, mấy người Tôn trưởng phòng đang dùng ánh mắt quỷ dị để quan sát hắn.
Cái bàn đặt xương cốt Văn Minh Chí đã sụp đổ, xương cốt thư tịch được Hoàng Thắng cầm trên tay, hiện tại màu sắc của nó cũng có vẻ hơi ảm đạm.
Gương mặt Hoàng Thắng lộ vẻ đau lòng, anh ta gặp phiền phức lớn rồi.
Văn Minh Chí bị tiêu hao quá lớn, ý chí lực của anh ta tiêu hao thì không nói, vừa rồi chẳng rõ Tô Vũ làm cái gì mà lực lượng trong mảnh xương Văn Minh Chí cũng bị tiêu hao theo, nếu thứ này mà hỏng mất thì anh ta coi như xui xẻo.
Đây là truyền thừa mà Văn Minh sư đã ngã xuống lưu lại, bình thường đều là sự tồn tại cấp bậc Sơn Hải cảnh mới có thể lưu lại quyển Văn Minh Chí ấy.
Nếu nó mà bị hủy thì anh ta tuyệt đối sẽ không bồi thường nổi.
Cái bàn đặt xương cốt Văn Minh Chí đã sụp đổ, xương cốt thư tịch được Hoàng Thắng cầm trên tay, hiện tại màu sắc của nó cũng có vẻ hơi ảm đạm.
Gương mặt Hoàng Thắng lộ vẻ đau lòng, anh ta gặp phiền phức lớn rồi.
Văn Minh Chí bị tiêu hao quá lớn, ý chí lực của anh ta tiêu hao thì không nói, vừa rồi chẳng rõ Tô Vũ làm cái gì mà lực lượng trong mảnh xương Văn Minh Chí cũng bị tiêu hao theo, nếu thứ này mà hỏng mất thì anh ta coi như xui xẻo.
Đây là truyền thừa mà Văn Minh sư đã ngã xuống lưu lại, bình thường đều là sự tồn tại cấp bậc Sơn Hải cảnh mới có thể lưu lại quyển Văn Minh Chí ấy.
Nếu nó mà bị hủy thì anh ta tuyệt đối sẽ không bồi thường nổi.