Giờ khắc này Tô Vũ không suy nghĩ nhiều như vậy.
Tâm tình hắn không tệ lắm.
Thần văn không ngừng thăng cấp, ý chí lực cũng được uẩn dưỡng càng ngày càng mạnh, có điều Tô Vũ không dám cho ý chí lực tiếp tục cường đại nữa, hắn không ngừng dùng Khoách Thần Chùy nén lại, hắn không muốn tiến vào Sơn Hải.
Thần văn cần chậm rãi phác họa, hắn còn chưa thử xem rốt cuộc 99 thần văn chiến kỹ cường đại đến mức nào.
Hơn nữa, căn cơ không đủ vững chắc.
Thăng cấp quá nhanh, phải chậm lại một chút.
Hiện tại mới là giữa tháng 6, tính ra, tháng 8 năm trước hắn mới nhập học, đến giờ còn chưa tới một năm.
Thời gian không đến một năm, ý chí lực tiến vào Lăng Vân, thân thể Đằng Không, nhanh đến đáng sợ, dù nhanh nhưng Tô Vũ cảm thấy quá phù phiếm, chậm một chút thì tốt hơn, trước cuối năm, thân thể hoàn thành 72 đúc, ý chí lực tiếp cận Sơn Hải thì thế nào?
Còn có thời gian nửa năm!
Tô Vũ nghĩ vậy, hắn lại lấy ra Thiên Nguyên khí tiếp tục đúc thân.
Hiện giờ hắn mới đạt được 11 đúc, tốt nhất ở thời điểm tiến vào chiến trường Chư Thiên hoàn thành 12 đúc. Một khi hoàn thành 12 đúc, lực lượng thân thể tiếp cận lực lượng 6000 khiếu, toàn lực ứng phó, phối hợp thần văn, dương khiếu nửa mở, Tô Vũ cảm thấy mình đánh thắng Lăng Vân cửu trọng cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên không thể là Thần Ma cường tộc.
Tiếp tục đúc thân!
Hạ Hổ Vưu đưa hắn rất nhiều tinh huyết, số lượng 100 vạn điểm công huân, Tô Vũ lấy ra khoảng 1000 phần Thiên Nguyên khí, mà lúc trước đã lấy ra một phần cho Hạ Hổ Vưu, còn có một phần đưa Bạch Phong.
Sau khi lấy ra hết ở Tĩnh Tâm tuyền, Tô Vũ cũng tiêu hao một ít, hiện giờ hắn còn dư lại đại khái 700 phần.
Một đúc tiêu hao 20 phần, đại khái có thể duy trì đến khi hắn hoàn thành 35 đúc.
Nhưng càng về sau thực lực càng mạnh, thân thể vô cùng cường hãn, có lẽ tiêu hao sẽ lớn hơn, không sao, tinh huyết mà thôi, chiến trường Chư Thiên thiếu cái gì chứ không thiếu tinh huyết.
Lần này ra đó, nếu không tu luyện thân thể đến 72 đúc, Tô Vũ quyết không trở về.
Phải tu luyện cho xong ở Chư Thiên chiến trường!
Giết đến long trời lở đất. Nhưng tiền đề là không gặp cường địch, nếu gặp thì phải lập tức trốn chạy.
Hôm nay Tô Vũ không đi đâu.
Nếu Diệp Hồng Nhạn đã dặn dò, Tô Vũ cũng không muốn gây thêm phiền toái cho người ta.
Ngày hôm sau là ngày 20 tháng 6.
Hôm nay vẫn không thể tiến vào.
Ngày mai, Đại Tần vương mới tọa trấn ở đại bản doanh, còn hôm nay Tô Vũ không thèm để ý là ai tọa trấn.
Tô Vũ vẫn không định ra ngoài.
Hắn chịu được tịch mịch! Tiếp tục đúc thân.
12 đúc chưa thể hoàn thành, nhưng không sao, cứ bình tĩnh, dăm ba bữa sau thành công cũng vậy mà.
Hắn không ra ngoài, vì vậy Diệp Hồng Nhạn chủ động tới gặp hắn.
...
Trong phòng.
Diệp Hồng Nhạn nhìn thoáng đám sách đã bị lật xem, lại nhìn Tô Vũ gần như không động đậy, ở nguyên tại chỗ, trong lòng than nhẹ, ra là một đứa trẻ nghe lời.
Chịu được tịch mịch.
Đáng tiếc, gặp phải một đám sư trưởng không bớt lo.
Vào cửa, Diệp Hồng Nhạn lập tức đi đến tiền đường ngồi xuống, đạm mạc nói: “Nói cho ngươi một chuyện, Trần Vĩnh lại giết người, hiện tại có lẽ đã bị vô địch theo dõi.”
“Ai chết?”
Tô Vũ hỏi.
“Người Đại Hạ phủ, một vị Phó thống lĩnh phủ quân Đại Hạ phủ, Sơn Hải cửu trọng cảnh, y bắt đầu giết cả người Đại Hạ phủ rồi.”
Tô Vũ trầm mặc một hồi, “Đại Hạ phủ không bắt được y ư?”
Không có khả năng!
Hạ Hổ Vưu đã từng cho người này vào danh sách, có khả năng ở trong danh sách phải giết của Trần Vĩnh thì Đại Hạ phủ chắc chắn sẽ giám sát chặt chẽ.
Diệp Hồng Nhạn lắc đầu, mở miệng đáp: “Đại Hạ phủ muốn bắt người, một vị Nhật Nguyệt định trảo y nhưng bị chặn lại, có người suy đoán đối phương là Lam Thiên, có vẻ, Trần Vĩnh... Làm phản rồi!”
Tô Vũ nhíu mày, trầm giọng nói: “Không có khả năng! Trừ phi Lam Thiên tự mình ra tay, nếu khôngsư bá ta sẽ không cấu kết cùng Lam Thiên!”
Diệp Hồng Nhạn đáp: “Ngươi hay ta nói gì cũng không quan trọng, tuy rằng Trần Vĩnh chạy thoát, nhưng y đã bắt đầu giết người Đại Hạ phủ, cũng tức là y hoàn toàn từ bỏ tâm tư trở về.”
Tô Vũ không hé răng.
Diệp Hồng Nhạn nhìn hắn: “Nếu một ngày Trần Vĩnh thật sự làm phản, kể cả Hồng Đàm, Liễu Văn Ngạn, ngươi lựa chọn thế nào?”
Tô Vũ không nói gì.
“Ngươi không lựa chọn ư?”
Tô Vũ nhìn bà, hỏi ngược lại: “Làm phản ư? Cái gì gọi là làm phản? Ta không hiểu lời sư nương nói! Nếu vì được sống, vì tính mạng chính mình mà cũng bị gọi là làm phản, vậy thì cứ làm phản đi!”
Diệp Hồng Nhạn cười lạnh, “Đây cũng là ý tưởng của rất nhiều Vạn Tộc giáo chúng, bọn họ làm đào binh cũng là vì muốn sống, vì tính mạng mình, vậy vì sao lại nói bọn họ là phản đồ?”
Tô Vũ phản bác: “Không giống nhau! Ta có thể đối đầu với kẻ địch, nhưng không thể tha thứ cho âm mưu sau lưng, một vài kẻ trong Vạn Tộc giáo làm phản là vì sợ kẻ địch phía trước, cho nên lựa chọn quỳ xuống cầu sinh! Chúng ta thì khác! Xin sư nương đừng gộp lại cả như thế! Đối mặt Vạn tộc, đối mặt dị tộc, ta tin tưởng sư bá ta, sư phụ và sư tổ ta đều có thể chiến đấu, chúng ta chỉ phản kháng ác ý từ phía sau mà thôi!”
Diệp Hồng Nhạn cười nhạo một tiếng, “Nhỡ mục đích của âm mưu đó là vì mục đích chính diện cao cả hơn thì sao? Người trẻ tuổi đừng nghĩ quá đơn giản, khi đó, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”
“Thế giới này không phải chỉ có đen và trắng, có một số người, là màu xám.”
Tô Vũ lại trầm mặc, hồi lâu sau, hắn mới mở miệng: “Quá phức tạp, ta không muốn suy xét, ta chỉ suy xét đến những gì hiện tại ta có thể tiếp xúc, có thể nhìn đến, liên quan đến chính mình, cái khác ta sẽ không nghĩ. Ta chỉ biết đó là sư bá ta, sư tổ ta, mà những người khác, chung quy chỉ là người lạ!”
“Không cảm thấy chính mình ích kỷ à?”
“Ích kỷ ư?”
Tô Vũ gật đầu, “Sư nương nói vậy, lý giải như vậy bởi vì ta không phải là thánh nhân, mà ta cảm thấy có lẽ Liễu Văn Ngạn lão sư là thánh nhân, nếu ta là ông, ta đã từ bỏ từ lâu rồi.”
“Liễu Văn Ngạn...”
Diệp Hồng Nhạn cười một tiếng, lần đầu tiên bà nở nụ cười chân chính, “Hắn không phải thánh nhân, hắn là thằng ngốc! Liễu Văn Ngạn bị sư phụ hắn ảnh hưởng quá nặng, bị cháu trai ta ảnh hưởng quá nặng, trong mắt hắn, tương lai và tồn tại của đa thần văn nhất hệ mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều có thể bỏ qua, kể cả gia tộc của hắn và chính hắn. Dù kéo dài hơi tàn, ít nhất phải khiến đa thần văn nhất hệ có thể tiếp tục tồn tại, hắn không thể phản kháng quá mức, ngươi biết mà, phản kháng quá lợi hại, vậy không cần tồn tại nữa.”
Tô Vũ không đáp lại, có lẽ là vậy.
Hắn không lo cho Liễu Văn Ngạn.
Tuy hắn được Liễu Văn Ngạn dạy dỗ, nhưng không có nghĩa là hắn phải học tất cả, ít nhất hắn không học được tính tình nén giận, lấy đại cục làm trọng.
Nếu học được, lúc trước hắn đã không rời Đại Hạ phủ.
Diệp Hồng Nhạn không tiếp tục chủ đề này nữa, bà đứng dậy nói: “Ngày mai đi sớm đi, ta đưa ngươi đến thông đạo, qua bên kia, sinh tử do trời! Đừng hy vọng sẽ có ai che chở ngươi, thế giới này không thiếu thiên tài!”
Diệp Hồng Nhạn lãnh khốc nói: “Đừng ký thác hy vọng lên bất luận kẻ nào! Đừng ký thác tương lai vào Ngưu Bách Đạo, Chu Thiên Đạo, người ngươi có thể tín nhiệm chỉ có chính ngươi! Đừng ngây ngốc tin tưởng một vài người, ngươi mà chết thì có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Những lời đó đều là giả dối! Đều là truyện cổ tích! Năm đó, đồ ngốc Bá Thiên kia tin tưởng người khác, cuối cùng rơi vào kết cục thảm đạm!”
“Đừng đi theo con đường của hắn, đó là đường cụt.”
“Ngưu Bách Đạo cảm thấy tương lai là quang minh, ký thác hy vọng vào tương lai, lão cũng là tên ngốc, ngốc lắm!”
“Chu Thiên Đạo cảm thấy cần thiết phải ẩn nhẫn, ngủ đông là vì bùng nổ càng tốt hơn, hắn cũng ngốc, ngủ đông lâu rồi, hắn sẽ phát hiện mình biến thành heo!”
“Thiên kiêu như Hạ Long Võ cuối cùng cũng không thể không khuất phục với vận mệnh, thời đại này có quá nhiều sự tình làm người ta không thể kham hết, ta hy vọng ngươi đừng đi lên con đường của những người này, đường của bọn họ chưa chắc đã hợp với ngươi.”
Diệp Hồng Nhạn đã rời đi, Tô Vũ yên lặng gật đầu.
Sẽ không!
Hắn sẽ đi con đường của chính mình.
“Chu Thiên Đạo cảm thấy cần thiết phải ẩn nhẫn, ngủ đông là vì bùng nổ càng tốt hơn, hắn cũng ngốc, ngủ đông lâu rồi, hắn sẽ phát hiện mình biến thành heo!”
“Thiên kiêu như Hạ Long Võ cuối cùng cũng không thể không khuất phục với vận mệnh, thời đại này có quá nhiều sự tình làm người ta không thể kham hết, ta hy vọng ngươi đừng đi lên con đường của những người này, đường của bọn họ chưa chắc đã hợp với ngươi.”
Diệp Hồng Nhạn đã rời đi, Tô Vũ yên lặng gật đầu.
Sẽ không!
Hắn sẽ đi con đường của chính mình.