Việc Bạch Phong vì 2000 điểm công huân mà hí hửng chạy đi gặp Lưu Hồng, Tô Vũ bên này đương nhiên không biết.
Lúc bấy giờ, Lưu Hồng trong mắt Tô Vũ đã nhiều hơn mấy phần cảm giác thần bí.
Kỳ thật đến tận bây giờ hắn vẫn không quá rõ ràng gia hỏa cáo già kia đến cùng là hạng người gì.
Nếu như Tô Vũ biết Lưu Hồng chỉ đơn giản là kẻ to gan lớn mật, dám một lần lừa gạt cả trăm vạn công huân, sau đó ôm tiền chạy trốn, chắc chắn Tô Vũ sẽ không cảm thấy ngạc nhiên mà chỉ có thể cảm khái, khứu giác của gã quá nhạy cảm!
Rõ ràng Lưu Hồng không định ở lại đây làm tốt chức nghiên cứu viên, mà gã quyết định sẽ bỏ chạy ngay khi ngửi được một chút cảm giác nguy hiểm.
Đại Hạ phủ thời khắc này xác thực nguy cơ trùng trùng.
Đi Chư Thiên chiến trường có lẽ còn an toàn hơn ở lại đây.
Đương nhiên, người bình thường chạy thì cứ chạy. Nhưng Lưu Hồng đúng là kẻ gan lớn, gã không chỉ chạy mà còn làm một vố kiếm trăm vạn công huân rồi mới chịu rời đi.
Nếu gã mang theo trăm vạn công huân, đổi thật nhiều đồ tốt, sau đó tìm một chỗ trốn tránh, hoặc là dứt khoát đến đại bản doanh bế quan tu luyện, kỳ thật so với việc ở lại Đại Hạ phủ thì an toàn hơn nhiều.
Còn về chuyện Bạch Phong chỉ vì 2000 điểm công huân mà lại tự ‘bán’ mình đi... Đáng tiếc Tô Vũ không biết, bằng không hắn chắc chắn sẽ khinh bỉ vị sư phụ nông cạn nhà mình một phen.
Cho ngươi 2000 điểm ngươi liền chạy đi gặp đối phương, đúng là thiếu cẩn thận!
Đương nhiên nếu là trước đây, đừng nói 2000 điểm, dù là 20 điểm công huân, chỉ cần Lưu Hồng nói gặp một lần, Tô Vũ đại khái cũng sẽ vui lòng, hấp tấp chạy đi gặp gã.
...
Đại Hạ phủ, mưa gió nổi lên.
Sau khi Tô Vũ nhìn thấy học viên Thần Ma xong thì cũng quyết định chuẩn bị rời đi.
Vị tướng chủ của Đại Kim phủ kia đã đến Nam Nguyên điều tra lục soát, có lẽ rất nhanh thôi sẽ đến Đại Hạ phủ tìm gặp những người ngày đó đã từng ghé qua Nam Nguyên. Thừa dịp ông ta còn chưa đến, Tô Vũ nghĩ mình nên rời đi trước, miễn cho gặp phải phiền toái.
Mấy ngày ở lại đây, Tô Vũ cũng không tìm cơ hội đi gặp Ngô Gia để khuyên nàng rời đi, hắn chỉ lưu lại một phong thư, chờ khi nào mình đi rồi thì mới nhờ Hạ Hổ Vưu chuyển giao.
Mặt khác, Hạ Hổ Vưu dùng giá tiền 2000 điểm một viên Thiên Nguyên quả, mua tầm 1 triệu điểm công huân Thiên Nguyên khí từ chỗ Tô Vũ. Tô Vũ không lấy tiền, mà là dùng tinh huyết khấu trừ.
Ngoài ra hắn còn miễn phí tặng cho đối phương mấy bộ công pháp.
Còn về Lưu Hồng bên kia, Tô Vũ đã hỏi Lâm Diệu mấy lần, nghe nói Lưu Hồng mấy ngày nay đều luôn ở bên vạn tộc học viện, quan hệ giữa gã và những học viên mới tới xem chừng cũng tương đối thân thiết.
Mà Lưu Hồng cũng không đi tìm “Thôi Lãng” để gạ bán công pháp thêm lần nào nữa, xem ra là gã đã kiếm được không ít mối khác ngon lành hơn rồi.
...
Ngày mùng 8 tháng 6.
Tô Vũ chuẩn bị rời đi, trước tiên hắn muốn đi thẳng đến Đại Kim phủ, sau đó từ đây đi qua Chư Thiên phủ, trực tiếp tiến vào Chư Thiên chiến trường.
Về chuyện Lưu Hồng có đa thần văn chiến kỹ, Tô Vũ đã thông báo cho Hạ Hổ Vưu một tiếng, còn lại thì không quan tâm nữa. Tự nhiên sẽ có Hạ gia để mắt tới tình huống chỗ Lưu Hồng.
Tô Vũ để lại cho mấy người Bạch Phong không ít thứ, bao gồm rất nhiều Thiên Nguyên khí cùng với mấy chục vạn điểm công huân.
Trước khi rời khỏi Đại Minh phủ, Tô Vũ đã lấy được không ít công huân, lần trước mua sắm xong vẫn còn thừa lại 140 vạn điểm, lần này hắn lưu lại một nửa cho sư tổ và sư phụ. Hắn không biết số công huân này có tác dụng hỗ trợ được gì nhiều hay không, nhưng hiện tại coi như hắn đã tận lực.
...
Ban đêm ngày mùng 8 tháng 6, Tô Vũ lặng lẽ rời khỏi Đại Hạ phủ.
Không đi cùng ai khác, không cáo biệt ai, một mình lên đường.
Trước khi đi, Tô Vũ quay đầu nhìn về phía Đại Hạ Văn Minh học phủ một lượt. Không sớm thì muộn, hắn chắc chắn sẽ còn trở lại, có điều lần sau trở về có lẽ không cần ẩn tính mai danh như bây giờ nữa!
...
Mà ngay khi Tô Vũ rời đi không lâu.
Trong đội ngũ, có lão nhân hút thuốc, nhìn phương hướng Tô Vũ giục ngựa lao nhanh rời đi, có kinh nghiệm nói: "Đừng lo lắng thay người khác làm gì. Có lẽ ngày mai đi đường chúng ta sẽ thuận lợi hơn hẳn đấy. Hơn nửa đêm dám cưỡi tuấn mã phi nước đại tại vùng dã ngoại, nhiều ít gì cũng có mấy phần thực lực."
"Ta xem tuổi tác đối phương còn rất trẻ..."
"Cường giả thoạt nhìn cũng không lão."
"..."
Trong thương đội có mấy người thấp giọng nghị luận một thoáng rồi thôi. Vùng ranh giới dã ngoại rất nguy hiểm, tốt nhất không nên lo chuyện bao đồng, cũng không cần tiếp xúc với những kẻ độc hành lai vãng. Bình thường thì những kẻ dám một mình di chuyển tại đây đều không yếu, thực lực cường hãn.
Trong đội ngũ, có lão nhân hút thuốc, nhìn phương hướng Tô Vũ giục ngựa lao nhanh rời đi, có kinh nghiệm nói: "Đừng lo lắng thay người khác làm gì. Có lẽ ngày mai đi đường chúng ta sẽ thuận lợi hơn hẳn đấy. Hơn nửa đêm dám cưỡi tuấn mã phi nước đại tại vùng dã ngoại, nhiều ít gì cũng có mấy phần thực lực."
"Ta xem tuổi tác đối phương còn rất trẻ..."
"Cường giả thoạt nhìn cũng không lão."
"..."
Trong thương đội có mấy người thấp giọng nghị luận một thoáng rồi thôi. Vùng ranh giới dã ngoại rất nguy hiểm, tốt nhất không nên lo chuyện bao đồng, cũng không cần tiếp xúc với những kẻ độc hành lai vãng. Bình thường thì những kẻ dám một mình di chuyển tại đây đều không yếu, thực lực cường hãn.