Tô Vũ nghe Ngô Lam nói xong thì đã có chút hiểu rõ, nguyên lai Văn Minh sư chưa đến Đằng Không cảnh thì sẽ kiếm điểm công lao như thế, hắn thì ngược lại... thật ra là hắn đi theo con đường Chiến giả.
Hắn mới là kẻ ngoại tộc của Văn Minh sư!
"Ngươi mới chỉ có 6 điểm... Vậy ngươi mới 655 điểm, ta thì được 627 rồi."
Tô Vũ vừa lòng thỏa ý!
Khoảng cách rất nhỏ, chỉ kém 28 điểm thôi, hắn còn lo lắng không thể đuổi kịp đây, xem ra hi vọng vẫn còn rất lớn.
"Đúng rồi, nếu nắm giữ thần văn, một thần văn sẽ được bao nhiêu điểm vậy?"
"..." Ngô Lam không để ý tới hắn, nàng hiện tại đang rất giận.
28 điểm, còn kém 28 điểm!
Vì cái gì chứ?
Nàng muốn kiểm tra xếp loại tối thượng đẳng, vì cái gì mà tên Nam Nguyên trước mặt cũng có thể kiểm tra hơn 600 điểm, so ra thì còn dễ dàng hơn cả lúc sáng, hiện tại hắn cũng có thể vào thượng đẳng.
Buổi sáng hắn nói không dựa vào vận khí, dựa vào thực lực thì hắn càng mạnh.
Buổi sáng nàng không làm thật, hiện tại thì... Nàng không phục!
Tức giận một hồi, Ngô Lam cũng không nín được, tức giận hỏi: "Ngươi thật sự nắm giữ thần văn rồi sao?"
"Không thể nói, bí mật."
"Có gì đặc biệt hơn người, ta cũng biết!"
Ngô Lam tối sầm mặt, nàng lại không phải không biết, ai mà thèm giống hắn, "Nắm giữ thần văn thì có làm được cái gì, mấy năm trước ta đã nắm giữ!"
"..."
Tô Vũ không để ý tới nàng nữa, tình báo từ đồ ngốc này đã tới tay, không cần để ý đến nàng mà chậm trễ thời gian, khoảng cách 28 điểm thì chính mình phải nghĩ biện pháp san bằng mới được, hạng nhất mà cho đồ ngốc như nàng ta thì quá là đáng tiếc, rõ ràng nàng không quan tâm chút điểm công huân ban thưởng kia mà.
Bên cạnh, Tôn trưởng phòng lên tiếng nói: "Những người khác theo ta tiếp tục sát hạch, đúng rồi... đừng có học theo Tô Vũ. Thôi được rồi, học cũng vô dụng, các ngươi không thể nào làm được."
Vốn y còn muốn nói vài lời đừng học theo Tô Vũ mà thương tổn chính mình, nhưng mà ngẫm lại thì những người kia cũng hội tụ không được nguyên khí, chưa đến Khai Nguyên bát trọng thì họ cơ bản đều chẳng hội tụ nguyên khí nổi chứ đừng nói chuyện khác.
Nói những thứ như vậy làm gì, quá đả kích lòng người.
Dù thế thì các học viên còn chưa khảo hạch khác đều trưng ra vẻ mặt tràn đầy bi ai, vị Tôn trưởng phòng kia làm sao lại đả kích người đến thế?
Cái gì gọi là học được cũng không có cách nào làm được?
Không phải chỉ là lấy ngón tay đâm một cái thôi à?
Làm như không ai nhìn thấy ấy!
Phần lớn mọi người đều không dám tùy tiện thử nghiệm, lo lắng kiểm tra không tốt, nhưng cũng có người vốn không có hi vọng thi đậu, vò đã mẻ không sợ rơi, dứt khoát thử một chút, có lẽ lại có hi vọng thì sao.
Thế là sau khi đám Tô Vũ rời đi không đến mười phút đồng hồ, điểm số thấp nhất đã xuất hiện.
3 điểm!
Thấp nhất toàn trường!
Không, có lẽ là điểm thấp nhất của bao năm qua, lại có thể có người cầm điểm dùng một bàn tay đã đếm được trong bài thi sát hạch cảnh giới, thằng nhóc Khai Nguyên nhất trọng có khi còn được điểm cao hơn.
Học viên nhận 3 điểm kia lúc này cũng đang hoài nghi nhân sinh.
Dù cho vốn đã không ôm hi vọng, nhưng nếu chỉ có 3 điểm... Cậu ta hoài nghi về nhà sẽ bị cha mẹ đánh chết.
Khai Nguyên tam trọng mà kiểm tra chỉ có 3 điểm, nói ra ai mà tin chứ!
"Tô Vũ được 327 điểm, một đầu ngón tay của hắn bèn đâm chết 109 lần ta... Ta không tin!"
Cậu học viên ấy sắp sụp đổ tam quan rồi!
Cậu ta không tin, thật sự không tin, tên kia cũng chỉ là đâm một cái mà thôi, giữa người và người làm sao có thể có khoảng cách lớn như vậy?
....
Bên trong trường thi.
Lần này học viên theo tới không nhiều, người bên Nam Nguyên tiếp xúc ý chí chi văn hay thần văn vốn chẳng có được mấy ai, Đại Hạ phủ bên kia ở giai đoạn hiện tại thì người có thể tiếp xúc cũng không nhiều.
Có vài người chưa từng tiếp xúc qua, bất quá không nguyện ý từ bỏ hoặc là muốn đi xem náo nhiệt, cho nên cũng cùng theo tới đây.
Tô Vũ liếc mắt nhìn, xung quanh đại khái có khoảng hơn một trăm học viên.
Rất nhanh, mọi người đều đã tới tầng cao nhất của trường thi.
Trước mặt mọi người là một giảng đường bịt kín, hiện tại có thành vệ quân ở ngoài cửa trấn giữ.
Tôn trưởng phòng nhìn về phía hai vị quan chủ khảo của Văn Minh học phủ, hai người liếc nhau, đồng thời gật đầu.
Rất nhanh, nghiên cứu viên Hoàng quay người nhìn về phía các thi sinh, nghiêm túc nhắc nhở: "Cửa tiếp theo chủ yếu là muốn khảo hạch tổng hợp các yếu tố như ý chí lực, thần văn và tính bền dẻo!"
"Trước đó ta đã nói rồi, ai mà trước đây chưa từng tiếp xúc với những thứ này thì cần phải cẩn thận!"
"Phác họa thần văn, phác hoạ hoàn chỉnh thì thần văn của mỗi người đều khác biệt, cho dù là cùng một chữ viết cũng sẽ có khác biệt về đặc tính, sát hạch thần văn đơn thuần kỳ thật không thể nhìn ra vài thứ."
"Nếu đều là thần văn hoàn chỉnh thì phải phân rõ mạnh yếu như thế nào? Nếu có khác biệt thì cho điểm ra sao?"
"Cho nên, Văn Minh học phủ sát hạch đến giai đoạn này, sẽ có một ít phương thức phân biệt đặc thù, những bạn học đã phác họa ra thần văn nhưng không hoàn chỉnh thì cũng có thể thu được số điểm nhất định."
Đằng sau, có học viên không hiểu lắm, nhịn không được lên tiếng: "Lão sư, thần văn chưa hoàn chỉnh thì không tồn tại đặc tính. Mà ý thức của chúng ta lại chưa cụ hiện, kỳ thật cũng không cách nào biểu diễn ra, có vẽ ra thần văn hay không hoàn toàn dựa vào chính chúng ta đi nói, chúng ta không nói cũng không ai biết rõ được mà?"
Nói một cách khác, tuy rằng ta không có, nhưng ta muốn lừa các ngươi rằng ta đã phác họa ra, các ngươi cũng không phát hiện được cơ mà?
Nghiên cứu viên Hoàng cười khẽ, "Nếu như các ngươi mang theo tâm tư cầu may hoặc muốn dối gạt, ta đây chỉ có thể nói các ngươi đã nghĩ nhiều rồi, Văn Minh học phủ sát hạch kéo dài mấy trăm năm, giai đoạn trước có thể có chút lỗ thủng, về sau này thì đã sớm bổ khuyết toàn bộ."
"Thần bí của Văn Minh sư vượt qua sự tưởng tượng của các ngươi nhiều!"
"Trong trường thi trước mặt các ngươi, giờ phút này có một thần văn tồn tại, chuyên dùng cho sát hạch."
"Mọi người lát nữa đi vào, ai từng nhìn qua ý chí chi văn hẳn là đều biết, sẽ có áp lực nhất định tồn tại. Trong đó cũng là như thế, nếu ý chí lực, thần văn đều không đạt tiêu chuẩn thì chẳng mấy chốc sẽ bị chấn nhiếp, căn bản là không có cách tiếp tục."
Nói xong, nghiên cứu viên Hoàng lại giải thích: "Các ngươi tự trải nghiệm thì sẽ hiểu, sau khi đi vào, không chịu nổi thì tự đi ra, không ra được thì gọi giám khảo cứu viện, đừng cố chống đỡ, đả thương biển ý chí của các ngươi thì tương lai sẽ trở thành kẻ hồ đồ vô tri, đến lúc đó hối hận cũng không kịp!"
"Muốn tiến vào Văn Minh học phủ, ta hi vọng đều là người thông minh chứ không phải là kẻ ngốc! Nếu tự hiểu lấy chính mình mà cũng không có, dạng người này không xứng trở thành Văn Minh sư, cho nên sát hạch sẽ có tính nguy hiểm nhất định, thế nhưng chúng ta vẫn luôn kiên trì dùng loại phương thức như vậy để sát hạch!"
Anh ta nghiêm túc nói tiếp: "Chúng ta hi vọng học viên có dũng khí, có kiên trì, có tính bền dẻo, thế nhưng không hy vọng học viên mù quáng tự đại, không có nhận biết rõ ràng về bản thân, kẻ như vậy... không nên vào học phủ lãng phí tài nguyên!"
Tô Vũ giơ tay, chờ giám khảo ra hiệu bèn vội vàng hỏi: "Lão sư, vậy cho điểm thế nào ạ?"
"Tự đi vào là sẽ hiểu!"
Nghiên cứu viên Hoàng cũng không nói nhiều, anh ta nhìn về phía thành vệ quân, cất giọng thông báo: "Để bọn họ vào đi!"
Từng học viên bắt đầu đi vào sát hạch, Tô Vũ cũng theo vào, bên trong là căn phòng lớn trống trải, hết sức đơn sơ, cũng không nhìn ra điều gì dị thường.
Bất quá phía trước nhất của giảng đường có một cái bàn nhỏ.
Phía trên trưng bày một phiến bản giống như xương cốt thư tịch, Tô Vũ cảm thấy có thể là công pháp vạn tộc nguyên bản.
Đúng lúc đó, cũng có vài vị giám khảo tiến vào.
Người tới là nghiên cứu viên Hoàng, lão giả của Cửu Thiên học phủ, Tôn trưởng phòng. Ngô Văn Hải thì lại không theo vào.
Bọn họ trực tiếp đi về phía cái bàn, chờ các học viên lần lượt tiến vào xong, nghiên cứu viên Hoàng mới thông báo: "Đều đứng chờ bên ngoài vạch đỏ đi, đợi chút nữa người nào không chịu nổi thì tự mình rời khỏi nơi đây!"
Dứt lời, Tô Vũ liền cảm nhận được một cỗ ý chí lực gợn sóng cuồn cuộn như biển xông ra ngoài!
Tối thiểu mang đến cho hắn cảm giác chính là như thế!
Nghiên cứu viên Hoàng dường như đang mở ra cái gì đó, có lẽ chính là thần văn mà anh ta đã nhắc đến lúc nãy.
Sau một khắc, một vệt kim quang bay lên.
Bọn họ trực tiếp đi về phía cái bàn, chờ các học viên lần lượt tiến vào xong, nghiên cứu viên Hoàng mới thông báo: "Đều đứng chờ bên ngoài vạch đỏ đi, đợi chút nữa người nào không chịu nổi thì tự mình rời khỏi nơi đây!"
Dứt lời, Tô Vũ liền cảm nhận được một cỗ ý chí lực gợn sóng cuồn cuộn như biển xông ra ngoài!
Tối thiểu mang đến cho hắn cảm giác chính là như thế!
Nghiên cứu viên Hoàng dường như đang mở ra cái gì đó, có lẽ chính là thần văn mà anh ta đã nhắc đến lúc nãy.
Sau một khắc, một vệt kim quang bay lên.