Diệt Tằm vương không thèm nghĩ về chuyện này nữa, ông tiếp tục mang Phong Kỳ tiến lên.
Phía trước mắt là một vùng biển rộng.
Vô biên vô hạn!
Mà bên trong vùng biển mênh mông kia có một cánh cửa vô cùng to lớn.
Đằng sau cánh cửa khổng lồ này chính là thông đạo tiến vào Tinh Vũ phủ đệ.
Diệt Tằm vương đang muốn mang theo Phong Kỳ tiến vào bên trong Tinh Vũ phủ đệ... Đột nhiên, cánh cửa kia bỗng truyền ra một gợn sóng cực kỳ cường đại, ầm ầm một tiếng, Diệt Tằm vương đang phiêu đãng trong trí nhớ của Phong Kỳ trực tiếp bị đánh bay!
"Đệt!"
Diệt Tằm vương chửi bậy một tiếng!
"Giúp ta!"
Đại Hán vương cùng Đại Tống vương dồn dập ra tay, hợp sức trấn áp gợn sóng đằng sau cánh cửa kia. Có điều hai người không cường đại bằng Diệt Tằm vương trong việc khống chế thời gian, cách 20 năm quay ngược về công kích, không thể xuyên thủng bức màn thời gian xa xôi như vậy, dẫn tới nhất kích đánh hụt!
Sau một khắc, Diệt Tằm vương bị cánh cửa trấn áp, ầm ầm một tiếng, tàn ảnh trí nhớ trực tiếp phá toái!
...
Trong đại điện.
Sương mù quanh người Diệt Tằm vương chậm rãi tan biến, mà Phong Kỳ thì đã sớm lâm vào hôn mê.
Vẻ mặt Diệt Tằm vương vô cùng khó coi, có điều chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, ông thầm truyền âm nói: "Má nó, không nghĩ tới ta không có cách thăm dò ký ức bên trong Tinh Vũ phủ đệ, này là địa phương khỉ gió gì mà càng ngày lại càng tà môn!"
Đại Hán vương cùng Đại Tống vương cũng hơi có chút rung động, Đại Tống vương truyền âm đáp: "Ngay cả ngươi cũng không thể dò xét, thậm chí không có cách nào tìm kiếm trí nhớ, xem ra Tinh Vũ phủ đệ này có khả năng là năm xưa có cổ nhân hoàng hành cung."
"Ai biết được!"
Diệt Tằm vương bất đắc dĩ, rất nhanh ông đã khôi phục vẻ trấn định. Ông nhìn về phía tất cả mọi người đang hồi hộp chờ đợi, lạnh lùng nói: "Ta đã dò xét hoàn tất trí nhớ của Phong Kỳ, sau khi bị Lục Dực truy sát, phần lớn thời gian y đều lâm vào trạng thái hôn mê, sự tình giết người y cũng không biết rõ tình huống, bất quá có thể xác định một chuyện, trước khi y hôn mê thì đã ở cùng một chỗ với Trần Vĩnh!"
Nói đến đây, Diệt Tằm vương liền đưa ra phán quyết: "Không có đầy đủ chứng cứ chứng minh người là do Trần Vĩnh giết, thế nhưng Trần Vĩnh có tình nghi. Thông cáo toàn Nhân cảnh, yêu cầu Trần Vĩnh lập tức trở về Đại Hạ phủ, phải khai báo rõ ràng hành tung gần nhất, bao gồm việc sau khi Phong Kỳ hôn mê thì y đã đi đâu, làm cái gì..."
Chu Phá Trùng nhíu mày, nói khẽ: "Đại nhân, chỉ thông cáo yêu cầu y tự trở về thôi sao?"
Diệt Tằm vương thản nhiên đáp: "Bằng không thì như thế nào? Ta không thấy, Đại Hán vương bọn hắn cũng không thấy, thế nhưng Trần Vĩnh có tình nghi cũng là sự thật, yêu cầu chính y tự trở về, nói rõ hết thảy lí do là được. Chẳng lẽ muốn tuyên bố lệnh truy sát? Nếu là như vậy, hậu quả ngươi tới gánh chịu!"
Chu Phá Trùng không nói gì.
Hậu quả?
Ngươi không có chứng cứ mà lại tùy tiện truy sát Trần Vĩnh, việc này rốt cuộc sẽ có hậu quả gì hay không, ai cũng khó nói rõ ràng.
Đại Hán vương cùng Đại Tống vương nhìn thoáng qua Diệt Tằm vương, Đại Hán vương trực tiếp truyền âm nói: "Trí nhớ của Phong Kỳ có lẽ có chút vấn đề, đường hầm thời gian bị chấn động một cái, ngươi có cảm nhận được không?"
"Ừm." Diệt Tằm vương lơ đễnh đáp: "Không sai biệt lắm là được, chẳng lẽ phải ép Hạ gia hiện tại trở mặt? Nếu ban nãy trong ký ức của Phong Kỳ có phát hiện Trần Vĩnh giết người, dĩ nhiên không thể tha cho y, nhưng hiện tại... Coi như cảm thấy có vấn đề thì truy tra ký ức gốc cũng không được, thế thì nói gì cũng vô dụng."
Đại Tống vương xen vào nói: "Vậy làm như thế nào để bàn giao với Đại Tần vương? Việc này nhất định phải đưa ra một đáp án rõ ràng, bằng không quân tâm rung chuyển thì người nào sẽ chịu trách nhiệm?"
"Không có việc gì, đợi sự tình kết thúc, ba người chúng ta se toàn lực dò xét Nhân cảnh, bắt bằng được hai gia hỏa Lục Dực thần giáo, bức bách Vạn Tộc giáo thí tốt giữ xe, hai gia hỏa này đương nhiên sẽ bị ném bỏ, giết bọn chúng xong thì ngươi cũng dễ dàng bàn giao với quân đội."
Ba vị vô địch đồng thời ra tay tra xét Nhân cảnh chắc chắn sẽ khiến Vạn Tộc giáo chịu áp lực to lớn, cuối cùng không thể không ném hai tên Nhật Nguyệt kia ra cho bọn họ chém đầu hả giận.
Bằng không, cứ để cho ba vị vô địch kéo dài lục soát quy mô lớn thì có lẽ sẽ càng bại lộ nhiều người hơn.
Đại Tống vương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn, đành nói: "Hi vọng Đại Tần vương bọn hắn có thể tán thành, bằng không... Ta đúng là không có cách nào ăn nói."
"Đó là chuyện của ngươi, ta chỉ phụ trách dò xét trí nhớ. Trong trí nhớ của Phong Kỳ đích thật không phát hiện ra cảnh tượng Trần Vĩnh giết người. Trần Vĩnh... Có lẽ y đã cải tạo một chút ký ức."
Đại Hán vương khẽ gật đầu, truyền âm đáp: "Lá gan rất lớn, cái tên này hẳn là đã dùng nhân tộc làm thí nghiệm qua. Bất kể như thế nào thì cũng cần phải bắt được Trần Vĩnh về tra hỏi, có điều cũng không cần chúng ta ra mặt."
Ba vị vô địch trong nháy mắt đã đạt thành nhất trí.
Mà đúng lúc này, Diệt Tằm vương bỗng nhìn thẳng về phía Tiền Quân cách đó không xa, lãnh đạm nói: "Ta đã thấy một vài ký ức cách đây 19 năm của Phong Kỳ, có điều như chính ta đã nói trước đó, trí nhớ của một người cũng không thể hoàn toàn lấy làm cơ sở để định tội, thứ Phong Kỳ nhìn thấy chưa hẳn là chân thực, muốn biết rõ thì nên tra xét đôi bên để xem có tìm ra manh mối gì khác hay không."
Đúng lúc này, có người thở dài một tiếng, ngay trước mặt mấy vị Diệt Tằm vương, Chu Minh Nhân bỗng nhiên giơ tay, một chưởng vỗ nát đầu Tiền Quân.
Toàn trường đều ngỡ ngàng.
Tam đại vô địch yên lặng nhìn chằm chằm Chu Minh Nhân, không ai nói chuyện, cũng không ai ngăn cản.
Chu Minh Nhân khẽ thở dài, "Tiền Quân chết chưa hết tội, kỳ thật từ mấy năm ta đã sớm phát hiện, có trách thì trách ta không nỡ từ bỏ Tiền Quân, ta có tội, ta đã bao che cho gã. Bây giờ ta mạo muội lấy mạng đối phương, thỉnh xin mấy vị đại nhân trách phạt ta tội biết mà giấu giếm!"
"Ha ha ha!"
Có người cười lạnh một tiếng, chính là Hồng Đàm, giờ phút này, Hồng Đàm thẳng thừng cười nhạo, "Lão Chu, lại muốn gánh tội thay à? Lần trước phạt ngươi mất chức vị phó phủ trưởng, lần này ngươi lại vô duyên vô cớ giết một nghiên cứu viên trung cấp, ngươi cũng đâu có quyền hạn tự ý giết người!"
Thế cục phát triển đến mức này cũng vượt quá dự đoán của mọi người.
Phong Kỳ không có việc gì, Trần Vĩnh thì chẳng qua chỉ bị thông cáo cần lập tức trở về Đại Hạ phủ khai báo rõ ràng lý do. Kết quả người duy nhất chết trong buổi công thẩm hôm nay lại là Tiền Quân, hơn nữa còn là do Chu Minh Nhân tự mình hạ thủ!
Đương nhiên, trong lòng mọi người mơ hồ đoán được một ít chuyện.
Tam đại vô địch làm sao có thể không có cơ hội ra tay ngăn cản, thế nhưng bọn họ lại dửng dưng, rõ ràng cũng có ý tứ thả cho Chu Minh Nhân giết người.
Trong phút chốc, Chu Minh Nhân như thể đã lộ ra vẻ già nua thêm cả chục tuổi, ông khẽ thở dài, đứng lên nói: "Ta nhất thời kích động phẫn nộ nên không kiềm chế được, xin các vị đại nhân giáng tội!"
"Nhất thời kích động phẫn nộ? Vài năm trước ngươi đã biết, hiện tại mới thấy kích động phẫn nộ?"
Hồng Đàm không buông tha chuyện này, Chu Minh Nhân bình tĩnh biện giải: "Mới rồi Tiền Quân truyền âm kêu ta cứu gã, ta thấy gã chết cũng không hối cải, tự nhiên thấy phẫn nộ vô cùng. Hồng Các lão, giải thích như vậy ngươi có hài lòng không?"
"Ha!"
Hồng Đàm cười nhạo một tiếng, mà Diệt Tằm vương liếc mắt nhìn chằm chằm Chu Minh Nhân, thản nhiên nói: "Chu viện trưởng, ngươi không có quyền phán định tội danh cũng như hành xử ai, Tiền Quân còn chưa bị tra xét, tội danh còn chưa định ra đến, ngươi đã giết gã..."
Dừng lại một chút, Diệt Tằm vương mới đạm mạc nói tiếp: "Dù cho Tiền Quân có tội thì ngươi cũng không thể tùy ý giết gã. Tiền Quân tuy đáng chết, ngươi cũng sai phạm là bao che và giết người, nhưng ngươi cũng đã đến Nhật Nguyệt, cũng không phải là hạng người vô danh. Thôi thì phạt ngươi đi tới Tiên Phong doanh bồi Liễu Văn Ngạn đi, giết một tôn Nhật Nguyệt mới có thể trở lại!"
"Vâng!"
Chu Minh Nhân bình tĩnh nhận phán xử.
Đi Tiên Phong doanh rất tốt, tạm thời có thể rời khỏi nơi này!
Đại Hạ phủ sắp loạn rồi!
Ông dám giết người ngay trước mặt vô địch cũng là vì ông đã suy tính kỹ càng. Giết một tên tội nhân, tội danh mặc dù có, thế nhưng sẽ không quá lớn, sẽ không phải lấy mạng ra đền bù. Bắt ông đi ra Tiên Phong doanh đại khái là trừng phạt nặng nhất rồi.
Quả nhiên, Diệt Tằm vương đã lựa chọn xử lý như ông dự đoán.
Chu Minh Nhân bình tĩnh nhận phán xử.
Đi Tiên Phong doanh rất tốt, tạm thời có thể rời khỏi nơi này!
Đại Hạ phủ sắp loạn rồi!
Ông dám giết người ngay trước mặt vô địch cũng là vì ông đã suy tính kỹ càng. Giết một tên tội nhân, tội danh mặc dù có, thế nhưng sẽ không quá lớn, sẽ không phải lấy mạng ra đền bù. Bắt ông đi ra Tiên Phong doanh đại khái là trừng phạt nặng nhất rồi.
Quả nhiên, Diệt Tằm vương đã lựa chọn xử lý như ông dự đoán.