Phu nhân lớn tiếng quát: "Ngoại trừ Trần Vĩnh cùng Phong Kỳ, còn có ai có thể ra tay giết người?"
Hồng Đàm nghe vậy liền thản nhiên phản bác: "Người không biết Phân thân thuật à? Còn có, ta vẫn hơi hoài nghi, các ngươi nói mình cuốn lấy Kim Dực suốt thời gian qua là có thật không? 8 vị Nhật Nguyệt mà hệt như một thằng ngu, bị một tên Nhật Nguyệt của kẻ địch xoay quanh như dắt chó? Tới mức độ này mà ngươi cũng không cảm thấy ngại khi nói chính mình dây dưa suốt với một vị Nhật Nguyệt sao?"
"Hồng Đàm!"
"Ngươi dám ngậm máu phun người!"
"..."
Mấy vị cường giả ngồi cạnh Nguyên Khánh Đông dồn dập quát lớn!
Hồng Đàm vẫn thản nhiên, bình tĩnh đáp trả: "Làm sao vậy? Ta nói sai à? 8 vị Nhật Nguyệt mà bị một tên súc sinh dắt chó chơi đùa tới tận mấy tháng! Đến cùng là thực lực không đủ, hay là do cố ý, hay là dứt khoát đánh yểm trợ, ai biết được?"
Nguyên Khánh Đông giờ phút này cũng đành phải mở miệng, gã thở dài, đoạn nói: "Kim Dực đã là Nhật Nguyệt lục trọng, thực lực mạnh mẽ, 8 người chúng ta cũng chỉ là Nhật Nguyệt sơ kỳ, mấy lần vây quanh lão nhưng lão đều ranh ma tìm cơ hội chạy trốn..."
"Vậy nói rõ các ngươi chính là phế vật?"
Nguyên Khánh Đông yên lặng trong nháy mắt, cuối cùng trực tiếp thừa nhận: "Hồng viện trưởng nếu đã nói vậy thì chúng ta cũng không còn lời nào phản bác, đúng là thực lực không đủ, đã cô phụ sự kỳ vọng của mọi người."
"Khánh Đông!"
Có một người quát lớn, Bát đại gia nghe gã nói thì cực kỳ không vừa lòng, Nguyên Khánh Đông lại tỏ ra không thèm để ý, Hồng Đàm ngươi nói ta là phế vật vậy thì ta liền nhận.
Không cần thiết phải đi đôi co giải thích làm gì!
Gã không muốn đem đầu mâu chỉ hướng bọn gã, không có ý nghĩa, còn không bằng thừa nhận chính mình là phế vật, lại có thể thế nào?
8 vị Nhật Nguyệt không bắt nổi một vị Nhật Nguyệt, đây là sự thật.
Có giải thích gì thì cũng không có tác dụng.
Hồng Đàm có chút ngoài ý muốn, Nguyên Khánh Đông ở đây mới vài tháng, thế mà đã học được cách nói chuyện không cần mặt mũi khiến ông cũng hơi kinh ngạc.
Sau một khắc, Hồng Đàm liền bảo: "Đã như các ngươi nói, một đám phế vật thực lực không đủ, vậy thì Kim Dực âm thầm rời đi, ẩn núp ám sát mấy vị Lưu Kỳ thì vì sao không thể?"
Hồng Đàm cười hỏi: "Nguyên Phủ trưởng, ta nói không sai chứ?"
Nguyên Khánh Đông suy nghĩ một chút, chậm rãi đáp: "Vạn sự đều có khả năng! Chúng ta cũng không có cách nào cam đoan tất cả những thứ này không có khả năng phát sinh, cho nên ta cảm thấy dưới tình huống người ngoài cuộc không biết rõ ràng hết thảy, vậy tốt nhất là nên hỏi Phong Kỳ, y là người trong cuộc, Hồng viện trưởng cảm thấy thế nào?"
Hai phía đánh võ mồm một hồi, sự tình lần nữa về lại điểm xuất phát.
Tiêu điểm vẫn là Phong Kỳ.
Hồng Đàm không đáp, ông nhìn thoáng qua Nguyên Khánh Đông, rồi lại nhìn về phía Chu Minh Nhân bên kia, chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Ông dựa vào ghế ngồi sau lưng, thuận tay sờ lên đầu Ngô Gia bên cạnh, truyền âm cho nàng: "Không nên vọng động, sư tổ sẽ không vứt bỏ sư phụ ngươi! Nghe lời ta, sư phụ ngươi không bỏ xuống được nhất chính là ngươi, cho nên đừng nói cái gì nữa, biết không?"
Ngô Gia yên lặng gật đầu, không có lên tiếng.
Trong đại điện, ánh mắt Phong Kỳ biến ảo một hồi, bỗng nhiên nói: "Ta khai thật. Ngày đó ta vừa tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, kỳ thật cái gì cũng không biết, cái gì cũng đều không nhớ rõ. Lúc đó Ngô tướng chủ bắt lấy ta, liên tục hỏi có phải người là do ta và Trần huynh giết hay không. Ta không nhớ gì cả, lại càng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, lúc đó ta ngu muội, cứ tưởng rằng là do Trần huynh giết người chạy án, ta lo quá hóa rồ, vì vậy liền trực tiếp thừa nhận là ta đã giết người!"
Xôn xao một mảnh!
Phong Kỳ phản cung!
Phong Kỳ lại cấp tốc nói tiếp: "Ta thật sự không biết tình huống, thế nhưng ta còn nhớ rõ, ngày đó đích thật là Trần huynh đi cứu ta, chúng ta cùng một chỗ tụ hợp, đáng tiếc bị gặp tập kích, ta liền hôn mê, về sau thần chí ta không rõ ràng, mãi cho đến khi bị bắt thì ta mới thanh tỉnh lại! Hồng Các lão nói không sai, là ta hồ đồ, kém chút hại chính mình không nói, đã vậy còn ăn nói lung tung, ngược lại khiến mọi người hoài nghi Trần huynh, đây là lỗi của ta!"
"..."
Diệt Tằm vương cười cười, không phủ nhận cũng không đồng ý với cách nói của y.
Kỳ thật, tâm lý mọi người đều đã nắm chắc.
Chỉ là không có chứng cứ mà thôi!
Dù sao có phải là do Trần Vĩnh làm hay không thì mới cũng chỉ là dựa vào logic để phán đoán.
"..."
Diệt Tằm vương cười cười, không phủ nhận cũng không đồng ý với cách nói của y.
Kỳ thật, tâm lý mọi người đều đã nắm chắc.
Chỉ là không có chứng cứ mà thôi!
Dù sao có phải là do Trần Vĩnh làm hay không thì mới cũng chỉ là dựa vào logic để phán đoán.