Tô Vũ còn đang ra sức giao chiến, thanh âm Triệu Lập bỗng truyền đến: “Ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ trấn áp chuôi Khoách Thần chùy này, điều nên học ngươi đều học rồi! Dù giờ không đúc tiếp chuôi Khoách Thần chùy này thì nó cũng đã là Địa binh, tương lai có một tia hy vọng thăng cấp Thiên binh.”
“Sau khi trấn áp cây búa này xong, ta sẽ phong ấn nó, chờ ngươi tới Lăng Vân cao trọng hoặc là Sơn Hải cảnh rồi liền có thể sử dụng.”
“Cây búa này cũng có độ xứng đôi cực cao với ngươi, ngươi tham dự rèn đúc, cũng tu luyện Khoách Thần quyết...”
Thanh âm Triệu Lập vang vọng trong biển ý chí.
Ông sắp không chịu đựng nổi.
Biển ý chí đang bị cây búa không ngừng tấn công va chạm làm cho Thần khiếu khó mà dung hợp, cũng làm biển ý chí có dấu hiệu nứt vỡ, nếu thế còn không bằng phong ấn nó lại, dừng ở đây thôi.
“Địa binh rác rưởi, ta không cần!”
“...”
Tô Vũ quát lên làm Triệu Lập ngẩn ra, ngay sau đó, ông không nhịn được muốn mắng chửi!
Ngươi cút đi!
Đây là Địa binh rác rưởi sao?
Tô Vũ quát: “Lão sư, lúc này mới đến mức độ nào? Một thanh Địa binh sơ cấp mà thôi, chẳng lẽ hai ta không trấn áp được nó? Chiến là được! Tiếp tục đấu tranh đi! Nó không có trợ lực, không người thao tác, chỉ cần chúng ta tiếp tục kiên trì thì nó nhất định sẽ nghe lời! Thần văn của ta đều là như vậy, ban đầu không nghe lời, đánh một trận thì sẽ nghe ngay!”
Lời hắn nói như đã kích thích Khoách Thần chùy, nó càng phản kháng mạnh mẽ hơn!
Ầm ầm ầm!
Biển ý chí bị đánh cho không ngừng rung động, cây búa lớn hóa thân của Triệu Lập chần chờ một chút, sau đó tiếp tục yên lặng chiến đấu!
Một khi đã vậy, vậy thì tiếp tục chiến đấu đi!
Ba cây búa ba cỡ lớn vừa nhỏ, của Tô Vũ là nhỏ, của Triệu Lập là vừa, ba cấp bậc Sơn Hải, Lăng Vân, Đằng Không.
Liên tục giao chiến không ngừng!
Lúc này, Tô Vũ đã được nếm thử tư vị giao thủ với cường giả Sơn Hải cảnh, mỗi lần phản kích đều khiến hắn run rẩy hồi lâu, nếu không phải hắn phác họa ra thần văn chữ “Chấn”, nếu không phải thần văn chiến kỹ hợp nhất, nếu không phải Triệu Lập đang gánh vác phần lớn áp lực, có lẽ hắn bị búa gõ mười lần là chết!
Dù thế hắn vẫn có thể chiến đấu cùng Sơn Hải, ý chí lực giao chiến đơn thuần đã cực kỳ kinh người!
Vậy chứng tỏ nếu thật sự gặp Văn Minh sư vừa mới thăng cấp Sơn Hải, ít nhất Tô Vũ có thể kiên trì mười mấy chiêu.
Hơn nữa thân thể hắn cực kỳ cường hãn, nếu Sơn Hải có thân thể không mạnh bằng, hắn còn có thể kiên trì càng lâu hơn.
Đây là lần đầu tiên Tô Vũ khai hỏa toàn bộ chiến lực thần văn!
180 Thần khiếu không ngừng cung cấp ý chí lực cho hắn lực lượng, để hắn tiếp tục chiến đấu.
Trong lúc đó, Tô Vũ không nhịn được mà oán trách: “Lão sư, ngài đúc ra cây búa có lực kéo dài lâu như vậy, chẳng giống bình thường gì cả!”
Triệu Lập cũng bất đắc dĩ, lúc nào rồi mà ngươi còn tâm tư oán giận ta?
Sao ta biết cây búa vô chủ này có thể chiến đấu đến tận bây giờ chứ?
“Thiên địa khen thưởng là nguồn năng lượng...” Triệu Lập cũng không nhịn được, ông mắng to: “Quy tắc chó má!”
Khen thưởng thì thôi đi, khen thưởng Địa binh, làm Địa binh mạnh hơn, đã mạnh hơn thì thôi, còn rất nhiều phần thưởng chưa tiêu hóa, làm Địa binh này có sức chiến đấu cường đại kéo dài, hai người vậy mà lại bị một thanh binh khí áp chế!
Ai tin không?
Hiện tại không thể không tin!
Lúc trước Triệu Lập cảm thấy, lần này vấn đề khó nhất là giai đoạn đúc khắc văn hình thức ban đầu, không nghĩ tới ở thời điểm thăng cấp Sơn Hải lại gặp phải nguy cơ này, nguy cơ này rõ ràng đã nằm ngoài dự đoán của ông.
Trước đó bởi vì Tô Vũ phá hủy thần văn Nhật Nguyệt, hơn nữa hắn hỗ trợ không ít, kỳ thật đã đơn giản hơn tưởng tượng nhiều, Triệu Lập đoán, lần này xác suất thành công là năm năm!
Ai biết được nửa đường lại xảy ra chuyện như vậy!
Hai người đang nói, một tiếng vang lớn vang lên, búa lớn đập biển ý chí run rẩy, đúng lúc ấy, búa lớn nhanh chóng lui về, trên cây búa, cục lông nhỏ đang cắn kẽo kẹt, rồi nhanh chóng biến mất.
Đại bá có chút cảm hoài, ngày xưa cháu trai mình đã chịu khổ rất nhiều.
“Suýt nữa đã nát, may mà thời điểm khai khiếu, Đại Hạ Vương ở phụ cận giúp ta củng cố biển ý chí.”
Liễu Văn Ngạn cảm khái, đương nhiên chuyện được Đại Hạ Vương cứu mạng thì không thể nói ra, nghe quá thảm, vô cùng mất mặt.
Còn việc đưa cho Tô Vũ tu luyện lĩnh ngộ, ông cũng không khuyên là nên cường khai Thần khiếu, nếu hắn không cường khai, nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
Giờ phút này, ông có chút nhớ nhung Bạch Phong, Bạch Phong đi rồi khiến ông cảm thấy chiến trường Chư Thiên nhàm chán đi hẳn. Còn có tiểu tử Tô Vũ kia nữa, không biết gần đây hắn có gây họa gì hay không.
Đại bá có chút cảm hoài, ngày xưa cháu trai mình đã chịu khổ rất nhiều.
“Suýt nữa đã nát, may mà thời điểm khai khiếu, Đại Hạ Vương ở phụ cận giúp ta củng cố biển ý chí.”
Liễu Văn Ngạn cảm khái, đương nhiên chuyện được Đại Hạ Vương cứu mạng thì không thể nói ra, nghe quá thảm, vô cùng mất mặt.
Còn việc đưa cho Tô Vũ tu luyện lĩnh ngộ, ông cũng không khuyên là nên cường khai Thần khiếu, nếu hắn không cường khai, nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
Giờ phút này, ông có chút nhớ nhung Bạch Phong, Bạch Phong đi rồi khiến ông cảm thấy chiến trường Chư Thiên nhàm chán đi hẳn. Còn có tiểu tử Tô Vũ kia nữa, không biết gần đây hắn có gây họa gì hay không.