Tô Vũ không nán lại, đá Hoàng Hạc một cái, thấp giọng nói: “Đi thôi, hai ta đi cùng nhau, những người khác thì không biết nội tình thế nào, chỉ có hai ta từng đồng hành thì mới có thể tin tưởng lẫn nhau, nếu muốn mang theo huynh đệ của ngươi thì ngươi phải giám sát y, ta không yên tâm ở cùng người xa lạ.”
Hắn nói vậy cũng là để cho mọi người biết, hắn vẫn luôn ở cùng Hoàng Hạc, không liên quan gì tới hắn.
Đương nhiên, những người khác để ý hay không cũng không quan trọng.
Hoàng Hạc gật đầu, y cũng hơi sợ.
Nam Nguyên đang yên ổn bỗng nhiên có vụ ám sát, vẫn nên tìm cơ hội rồi chạy thôi, quá nguy hiểm.
Hạ gia chưa chắc đã tìm được người, nếu không phải cố ý thì chính là hung thủ quá giảo hoạt, không thể tìm thấy.
Con trai Nhật Nguyệt bị giết, nếu tiếp tục ở lại đây thì biết đâu sẽ xảy ra chuyện.
Mà lúc này Tô Vũ mới biết được tên và thân phận của Trương Hành.
Hắn không để ý, còn vấn đề hắn gia tăng phiền toái cho Đại Hạ phủ...
Đó là vấn đề của Đại Hạ phủ, các ngươi mặc kệ bọn họ tới đây, mặc kệ bọn họ tiến vào nhà ta, thế thì tự gánh hậu quả đi.
Tới giờ khắc này, Tô Vũ đã không định phân rõ phải trái nữa.
Những người này không rời đi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biến Nam Nguyên trở thành ác mộng của người ngoại lai.
...
Ngày 20 tháng 5, đêm khuya, Nam Nguyên xuất hiện hậu duệ cường giả đầu tiên bị ám sát.
Nhân tâm dao động, nhưng chỉ có một người chết, còn chưa đến mức làm mọi người sợ hãi, tuyệt vọng.
Đêm nay, Tô Vũ và mấy người Hoàng Hạc vây xem, không lâu sau liền quyết định đi tìm một chỗ ở tạm, có điều khách sạn ở Nam Nguyên không chào đón bọn họ, mấy người cũng không thèm để ý, tới cảnh giới này, đâu cũng có thể ở được.
Ba người tìm một cái sân thượng, tầm nhìn trống trải, Tô Vũ tùy tay tung ra một lôi đài luận võ, thứ này có người ở Đại Minh phủ đẩy mạnh tiêu thụ bán cho hắn, có thể dùng để đi dã ngoại.
Tầm nhìn tốt, lôi đài mở ra phòng hộ trận pháp, không thâm nhập tra xét thì không thể tra xét đến mấy người Tô Vũ.
Hoàng Hạc nhìn thứ này, kinh ngạc cảm thán: “Đại Minh phủ thật nhiều thứ tốt, Lãng huynh, Đại Minh phủ có bán cả kỵ thừa thú, thứ kia cũng không tồi, nếu không gian lớn một chút, làm một cái bay trên bầu trời thì càng thú vị.”
Tô Vũ cười ha hả: “Đương nhiên là thú vị, ngươi biết cả cái này ư, Hoàng huynh không hổ là người đồng đạo!”
“...”
Hoàng Hạc câm nín, ta đã nói gì?
Thú vị mà ta nói không phải cái thú vị ngươi đang nghĩ.
Hai ta không nói cùng một chuyện!!!
Thôi, gia hỏa này cũng không có gì hay để nói.
Bọn họ ở trên sân thượng, xung quanh có người nhìn thấy, điều này lại thành nhắc nhở mọi người, so với ở lại xó xỉnh nào đó, không bằng ở nơi tầm nhìn rộng mở, như vậy khi bị địch nhân tập kích, những người khác sẽ phát hiện nhanh hơn, Đại Hạ phủ cũng phát hiện sớm hơn.
Nhưng không phải ai cũng muốn làm tương tự, bởi vì quá nổi bật.
Mấy người Tô Vũ mở cái lôi đài kia ra, cách xa vẫn có thể nhìn thấy, tuy bọn họ đã mở phòng ngự trận, mọi người không tra xét, nhưng ai có tầm mắt tốt thì vẫn có thể nhìn đến một ít động tĩnh.
Bị trở thành tiêu điểm như vậy, không phải ai cũng nguyện ý.
...
Trong lôi đài.
Tô Vũ lấy ra giường đệm, bàn trà từ nhẫn trữ vật, nhanh chóng sắp xếp xong, tạo thành ba không gian nhỏ, hắn cười nói: “Nghỉ ngơi đi, hừng đông ngày mai ta liền chạy, Hoàng huynh, các ngươi có đi hay không?”
Thanh niên Lưu Lễ gầy yếu đến từ Đại Tề phủ không nhịn được mà hỏi: “Cứ đi như vậy sao?”
Vẫn chưa thu họach được gì.
“Không đi thì ở lại làm gì? Ta không muốn bị ám sát!”
Lưu Lễ do dự: “Trương Hành chưa chắc đã chết thật, ngươi nói xem... Có thể là hắn may mắn tìm được lối vào di tích hay không?”
Nghe vậy, Tô Vũ liền đáp: “Không thể nào!”
“Vì sao sẽ không?”
Lưu Lễ nhấc cầm hếch hướng Trương Hành bị giết, “Ngươi xem đi, đến bây giờ vẫn còn không ít người vây quanh tra xét, có khi cũng nghĩ giống ta, chỉ là không hé răng mà thôi, có khả năng có người cũng hoài nghi hắn vào nhầm di tích.”
Hoàng Hạc vội nói: “Đúng là thật sự có khả năng này, còn nhẫn trữ vật có thểlà bị di tích bài xích ném ra.”
Chết hay không, tốt nhất nên để Nhật Nguyệt thậm chí là vô địch tra xét, tiền đề là phải có máu của Trương Hành, hoặc máu của người thân gã để tìm hiểu nguồn gốc mà tra xét.
Cường giả có thủ đoạn này.
Nhưng Trương Hành là con trai độc nhất của Nhật Nguyệt cảnh, chưa chắc vị Nhật Nguyệt kia đã biết việc này.
Tô Vũ nhún vai, “Tùy các ngươi nghĩ thế nào, ta cảm thấy địa phương quỷ quái này không có gì hay để nán lại, chẳng có gì cả, không thú vị!”
“Hay cứ đợi chút đi...”
“Tùy các ngươi!”
Tô Vũ dọn dẹp một chút, mở miệng nói: “Chắc đêm nay không sao, mọi người đều bị đánh thức rồi, nên làm gì thì làm đi, ta tu luyện đây, các ngươi tự làm việc của mình, đừng quấy nhiễu ta!”
“Đương nhiên!”
Dù là thiên tài thì cũng phải tu luyện.
Càng là thiên tài thì càng phải chăm chỉ, đây cũng là lẽ thường.
Loại lãng tử như Thôi Lãng, lúc nhàn hạ đi chơi, chơi xong rồi vẫn phải khổ tu, không khổ tu thì cũng không có thực lực như hiện tại.
Ba người không nói gì nữa, thi thoảng lại liếc mắt nhìn bên dưới một cái, rất rõ ràng, người ngoài muốn xem bọn họ, trừ phi ý chí lực tra xét tiến vào đánh vỡ phòng ngự trận, nếu không thì không rõ ràng.
Tô Vũ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Ngọc cảm ứng vẫn luôn mở ra.
Bốn phía vẫn có người đang tra xét bọn họ, đương nhiên là không quá rõ ràng.
Không biết vị Sơn Hải nào vẫn luôn nhìn chằm chằm bên đây.
Tô Vũ suy đoán, có thể là Sơn Hải Đại Hạ phủ đang tra xét tứ phương.
Chờ đợi hồi lâu, ngọc cảm ứng biểu hiện, trong phạm vi 1000m không còn cường giả nào nhìn trộm hắn.
Giờ phút này, sắc trời cũng tờ mờ sáng.
Lúc trước Tô Vũ tra xét hiện trường Trương Hành tử vong, không ít người bùng nổ ý chí lực phòng hộ, bị Cục lông nhỏ ngửi ra hương vị vài người từng đi qua nhà hắn.
Người có thể quang minh chính đại đến nhà hắn thì địa vị đều không thấp.
Thông qua trò chuyện của vài người, Tô Vũ nhận ra mấy kẻ.
Có gia tộc Sơn Hải, cũng có gia tộc Nhật Nguyệt.
Trong đó còn có cường giả Sơn Hải cảnh tự mình đến, những người đó Tô Vũ không đối phó được.
Trong phòng lôi đài, thân hình Tô Vũ dần dần có vẻ hư ảo.
Bên cạnh là hai vị Đằng Không cảnh, lúc này Tô Vũ không vận dụng ảo giác mà là huyết nhục trọng sinh chi thuật, một giọt máu vô thanh vô tức chảy xuống, một ít Thiên Nguyên khí không ngừng bị máu hấp thu.
Trong lôi đài, nguyên khí trở nên nồng đậm hơn một ít.
Hai người Hoàng Hạc không để ý, Tô Vũ đang dùng Nguyên Khí dịch tu luyện, bọn họ cũng đang dùng Nguyên Khí dịch, đối với bọn họ mà nói, nguyên khí ở Nam Nguyên quá mỏng manh, không có Nguyên Khí dịch thì gần như không thể tu luyện.
Dần dần, nguyên khí dật tán ra hình thành một tầng sương trong lôi đài.
Thân ảnh Tô Vũ dần dần trở nên hư ảo.
Một lát sau, một giọt thủy dịch thẩm thấu từ trong lôi đài ra ngoài.
Tô Vũ to gan lớn mật, ở trước mắt bao người, mạo hiểm dùng huyết nhục trọng sinh chế tạo thân thể thay thế chính mình, bản nhân lại chuồn đi lần nữa.
Hoàng Hạc và Lưu Lễ hoàn toàn không biết gì.
Ba người tiếp tục tu luyện.
Ở tầng cao nhất trên đây có thể nhìn thấy một vài cường giả ở bốn phía, hai người đều yên tâm, huống chi lôi đài của Tô Vũ còn có phòng ngự trận pháp, không quá mạnh nhưng phòng ngự Lăng Vân tập kích thì không thành vấn đề.
Trong tình huống như vậy, dù Sơn Hải đột kích thì cũng không thể phá hủy trong nháy mắt.
Tô Vũ to gan lớn mật, ở trước mắt bao người, mạo hiểm dùng huyết nhục trọng sinh chế tạo thân thể thay thế chính mình, bản nhân lại chuồn đi lần nữa.
Hoàng Hạc và Lưu Lễ hoàn toàn không biết gì.
Ba người tiếp tục tu luyện.
Ở tầng cao nhất trên đây có thể nhìn thấy một vài cường giả ở bốn phía, hai người đều yên tâm, huống chi lôi đài của Tô Vũ còn có phòng ngự trận pháp, không quá mạnh nhưng phòng ngự Lăng Vân tập kích thì không thành vấn đề.
Trong tình huống như vậy, dù Sơn Hải đột kích thì cũng không thể phá hủy trong nháy mắt.