Phủ thành chủ.
Thành chủ vẫn là Ngô Văn Hải.
Nhưng hiện giờ dáng vẻ Ngô Văn Hải đã hiện ra vẻ già nua rõ rệt.
Khi nhìn thấy Tô Vũ, Ngô Văn Hải thực bình tĩnh, làm thành chủ Đại Hạ phủ, thực lực của ông tuy yếu nhưng địa vị không thấp, kể cả khi Nam Nguyên nhỏ yếu.
Gặp Tô Vũ, hoặc là nói Thôi Lãng, chỉ bởi vì đối phương đến từ Đại Minh phủ, tốt nghiệp ở Đại Minh học phủ, là đệ tử ký danh của Ngưu Bách Đạo.
Ngô Văn Hải không khách khí, nói thẳng: “Nếu Thôi huynh đệ tới tìm di tích thì tùy ý, đừng quấy rầy người khác là được! Mặt khác, nếu có cái gì thì cũng chẳng đợi các ngươi tới phân, đều đã bị Đại Hạ phủ lấy đi rồi! Ta gặp Thôi huynh đệ là muốn hỏi, Tô Vũ ở Đại Minh phủ có ổn không?”
Tô Vũ liền đáp: “Tốt lắm, nhưng hắn đang bị thương, khi ta đi, hắn chạy tới địa bàn lão sư ta bế quan, hắn còn dặn dò ta đến nhà hắn nhìn xem, giúp hắn dọn vệ sinh một chút, thành chủ, ta có thể đến đó không?”
“...”
Ngô Văn Hải hoài nghi nhìn đối phương, sau một lúc lâu mới trầm giọng hỏi: “Ngươi chắc chắn không?”
“Khụ khụ... chắc chắn!”
Tô Vũ cười gượng, thái độ kia vừa thấy liền biết là không thật.
Ngô Văn Hải hơi nhíu mày, “Ngươi nói rằng Tô Vũ nhờ ngươi, vậy ngươi muốn đi thì cứ đi, tự gánh hậu quả! Nếu ngươi nhận thức Tô Vũ, vậy cũng biết Tô Vũ không phải hạng người rộng lượng, nếu ngươi giả danh hắn tự tiện xông vào nhà riêng, ta cũng không nói nhiều, tự cân nhắc!”
Tô Vũ cười gượng, “Đương nhiên đương nhiên, không sao, lão sư ta và hắn quan hệ tốt lắm, ta thật sự đi giúp hắn quét tước vệ sinh, đã bao lâu không có người ở rồi, chắc chắn trong nhà bám đầy bụi đúng không?”
Bên cạnh, thanh niên họ Hoàng bội phục, trợn mắt nói dối đến trình độ này cũng không dễ dàng.
Ngô Văn Hải không hứng thú nói nhiều, lại hỏi vài câu về Tô Vũ, sau đó xua tay, trực tiếp đuổi người đi.
Khi Tô Vũ sắp rời khỏi, Ngô Văn Hải đạm mạc nói: “Dù sao Nam Nguyên cũng là địa bàn Đại Hạ phủ, chư vị nên giữ quy củ, nếu gây ra chuyện thì không ai biết điều gì sẽ xảy ra đâu!”
“Nhất định nhất định!”
Tô Vũ vội đáp ứng, đến khi ra khỏi phủ thành chủ, hắn liền cười rộ lên, hào hứng nói: “Đi, đi đến nhà Tô Vũ!”
“Lãng huynh, thật sự đi ư?”
“Đương nhiên! Nhưng ngươi thì thôi đi, ta không mời ngươi, ngươi mà đi, về sau Tô Vũ tính sổ thì không liên quan gì tới ta, ta chỉ phụ trách tự bảo vệ mình!”
“...”
Thanh niên họ Hoàng câm nín, buồn bực nói: “Lúc trước ngươi không nói vậy!”
Lúc trước đã nói là mang ta cùng đi mà!
“Ha ha, đùa thôi, muốn đi cùng cũng được, dù sao ta cũng nghiêm túc, nếu Tô Vũ tính sổ thì ta cũng không sợ, ta chỉ đến thăm nhà hắn, quét tước vệ sinh một chút, lão sư ta và hắn thân nhau, ngươi thì không...”
Thanh niên họ Hoàng hơi do dự, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy ngươi vào đi, ta ở ngoài chờ ngươi, Lãng huynh, nếu phát hiện gì thì phải nhớ huynh đệ a.”
“Đương nhiên!”
Tô Vũ thoải mái đáp ứng, rồi cả hai cùng di chuyển tới cửa tiểu khu nhà hắn.
Giờ phút này, bên ngoài tiểu khu đã có Long Võ Vệ đóng quân.
Người thủ vệ tiểu khu cũng không phải ai xa lạ, mà chính là Hạ Binh.
Thập trưởng Long Võ Vệ trú ở Nam Nguyên trước kia, hiện giờ đã tới Đằng Không tứ trọng, thực lực tiến bộ không ít, nhưng so với người khác thì vẫn yếu hơn rất nhiều.
Thấy Tô Vũ và thanh niên họ Hoàng xuất hiện, Hạ Binh nhíu mày nhìn hai người, vài vị binh sĩ Long Võ Vệ cũng như hổ rình mồi nhìn bọn họ, hai người này vừa thấy đã biết là người ngoại lai.
Có cư dân tiểu khu ra ngoài, liếc mắt nhìn hai người một cái, có lão nhân hùng hùng hổ hổ nói: “Sao tên nào cũng chạy đến chỗ chúng ta vậy, nếu ngày nào đó tiểu tử Tô gia kia thần công đại thành trở về, sẽ kéo tất cả đến Vạn tộc hố chém đầu!”
Tính tình thật nóng nảy!
Tô Vũ đi vào, trong tiểu khu, vài bác gái đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy Tô Vũ thì đều lạnh mặt nhìn hắn.
Tô Vũ cười ha hả, cũng không thèm để ý.
Đến dưới lầu nhà mình, nụ cười vẫn như cũ, nhưng trong lòng lại có chút phẫn nộ.
Nhà ta có người tới!
Có người ở bên trong!
Tô Vũ đi vào, trong tiểu khu, vài bác gái đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy Tô Vũ thì đều lạnh mặt nhìn hắn.
Tô Vũ cười ha hả, cũng không thèm để ý.
Đến dưới lầu nhà mình, nụ cười vẫn như cũ, nhưng trong lòng lại có chút phẫn nộ.
Nhà ta có người tới!
Có người ở bên trong!