Tô Vũ bất động thanh sắc, nhìn lướt một vòng quanh mấy người Chu Thiên Kỳ rồi mới tiếp tục: "Mấy người chắc chắn muốn làm đồng học với ta... Nói như vậy là có thể nắm tin tức bên trong? Năm nay sát hạch các ngươi nhất định có thể thi đậu à? Ta đã sớm nghe nói người của Đại Hạ phủ bên kia nắm tình hình nhiều hơn so với chúng ta, mấy người có thể tiết lộ một chút nội dung sát hạch cho ta được không?"
Tô Vũ thở dài: "Chúng ta là người của địa phương nhỏ, biết đến quá ít, kiểm tra cái gì đều không rõ ràng. Tiến vào thì sẽ mặc cho người khác bài bố, không cách nào so được với người từ Đại Hạ phủ tới."
Chu Thiên Kỳ hơi lộ ra vẻ cứng đờ, cười khan: "Không có chuyện này, nội dung sát hạch hằng năm đều thay đổi, chúng ta cũng không biết phải thi cái gì."
"Thế à?" Tô Vũ từ chối cho ý kiến, sau một khắc thấy được một người, bỗng nhiên hỏi: "Ngô Lam, ngươi biết nội dung khảo hạch không?"
Bên kia, Ngô Lam một mình đi tới, hết sức cao ngạo, hết sức độc lập.
Đây là một nữ sinh vô cùng kiêu ngạo, đồng thời cũng cực kỳ ngốc nghếch, tối thiểu là Tô Vũ phán đoán như thế.
Nữ nhân này không sợ đắc tội với ai, hình như cũng không quan tâm liệu có đắc tội với người nào hay không.
Hoặc là nói, nàng không cảm thấy đắc tội những người này có gì đặc biệt hơn người, những người này không tồn tại ở cùng một đẳng cấp với nàng.
Nghe thấy Tô Vũ gọi mình, Ngô Lam nghiêng đầu nhìn qua, mặt mũi tràn đầy vẻ khó chịu, thản nhiên đáp: "Ngươi muốn biết thì đợi đến lúc khảo hạch tự nhiên sẽ biết!"
Tô Vũ cười nói: "Hỏi một chút thôi, ta nghe nói người từ Đại Hạ phủ biết nhiều hơn chúng ta, chúng ta chỉ là địa phương nhỏ, có chút thấp thỏm cho nên hỏi thăm một chút."
Giờ khắc này, không ít học viên Nam Nguyên đều là vẻ mặt tràn đầy chờ mong, bọn họ thật sự biết không nhiều.
Ngô Lam nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn, bất quá vẫn mở miệng đáp: "Sát hạch như thường mà thôi, đằng sau sẽ nhiều hơn một chút sát hạch về ý chí lực cùng thần văn."
"Ồ!"
Tô Vũ gật đầu, không hỏi lại nữa, hắn chỉ cảm khái: "Đại Hạ phủ quả là lợi hại, học viên biết nhiều hơn hẳn chúng ta, các vị đồng học từ Đại Hạ phủ đến, lần này là trăm phần trăm có thể thi đậu, những người như chúng ta... dù cho đạt tiêu chuẩn đều chưa hẳn có thể vào được. Thôi, dù sao ta đã đứng đầu Chiến Tranh học phủ, cũng không cần lo lắng gì."
"Cũng không biết năm nay người từ Đại Hạ phủ tới sẽ tuyển nhận bao nhiêu, hi vọng đừng chiếm quá nhiều danh ngạch của Nam Nguyên..."
Lời hắn vừa nói ra, sắc mặt các học viên biến đổi bất định.
Có người quen biết Tô Vũ, nhịn không được lên tiếng: "Tô Vũ, không đến mức đó chứ? Lão sư không phải nói người từ Đại Hạ phủ tới sẽ không phân phối chỉ tiêu với chúng ta sao?"
Tô Vũ cười đáp: "Đúng là nói như vậy, chính sách cũng là như vậy. Bất quá... các học viên của Đại Hạ phủ ưu tú như thế, làm người chỉ sợ bị so sánh, đến lúc đó khi khảo hạch, chúng ta kiểm tra quá rác rưởi, dĩ vãng không ai so sánh thì thôi cho qua, hiện tại có đối tượng để so sánh... giám khảo Văn Minh học phủ xem xét thấy thí sinh của Nam Nguyên quá kém, muốn giảm bớt mấy chỉ tiêu thì cũng không phải là không có khả năng."
Nghe hắn nói thế, lòng người lập tức biến đổi!
Người của Nam Nguyên ai ai cũng đều là sắc mặt khó coi, nhao nhao nhìn về phía đám Chu Thiên Kỳ, bao gồm cả các học viên từ bên ngoài đến.
Thật sự có khả năng này!
Giám khảo chủ trì khảo thí đều tới từ Văn Minh học phủ, xem xét thấy Nam Nguyên kém như vậy... Không so còn đỡ, nhưng lỡ có so sánh thì sao?
Tô Vũ tiếp tục châm dầu vào lửa: "Mà người từ Đại Hạ phủ tới, danh ngạch cũng rất có hạn, trước đó ta cảm thấy chỉ người bình thường ở Đại Hạ phủ không nhất định có thể thi đậu mới đến, kết quả trông thấy các đồng học xung quanh đât, ta vừa nhìn liền biết bọn họ cũng là thiên tài của Đại Hạ phủ. Lần này thì hay rồi, những học viên bình thường ở Đại Hạ phủ đại khái cũng sẽ không có cơ hội."
Những việc như vậy trước đó có vài người còn chưa nghĩ tới.
Bây giờ Tô Vũ nói rõ ra, có vài vị rõ ràng là học viên từ bên ngoài đến bỗng nhiên mắng: "Má nó, Chu Thiên Kỳ, ngươi ở Đệ Cửu trung đẳng học phủ xếp trong mười vị trí đầu, sao ngươi còn tới Nam Nguyên đoạt danh ngạch, ta thao cả nhà ngươi!"
"Đúng đấy, vì tới Nam Nguyên, cha ta đã bán nhà ở Đại Hạ phủ mới có được hộ khẩu bên này... từ Đại Hạ phủ đến đây ban đầu không nhận nhiều người, mấy cái tên khốn kiếp các ngươi còn đến, có khi nào sẽ chiếm danh ngạch của chúng ta hay không?"
"Khẳng định là có! Chẳng lẽ giám khảo sẽ đi chọn người kém hơn? Đều có nhà ở Nam Nguyên, đều có hộ khẩu của Nam Nguyên, bọn họ dù tới từ Đại Hạ phủ, chẳng lẽ còn có thể bị đuổi đi?"
"Thao!"
Mấy trăm học viên quanh đó đều sôi trào!
Có người ủy khuất nói: "Nam Nguyên bên này tuyển bao nhiêu người từ Đại Hạ phủ, mọi người có biết không?"
"Ước chừng 20 chỉ tiêu, nói không chừng đều chẳng còn chỗ nữa!"
"Vậy bọn hắn vừa đến đã chiếm mất bảy tám suất, lập tức chiếm đi phân nửa... Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Sao ta biết được!"
"Bọn hắn ở Đại Hạ phủ cũng có thể thi đậu, nhất định cứ muốn tới Nam Nguyên, cố ý à? Tới Nam Nguyên bỏ ra mấy trăm vạn, chẳng lẽ là vì muốn đưa tiền cho Hạ Hầu gia sao?"
"..."
Các học viên phẫn nộ, còn có vẻ phẫn nộ hơn cả học viên bản địa của Nam Nguyên!
Đâu chỉ bọn họ, một số vị phụ huynh của học viên từ bên ngoài đến cũng thay đổi sắc mặt, trước đó họ không tìm hiểu tình huống, có người vội đi hỏi thăm con cái của mình, nghe thấy mấy người kia là tiểu thiên tài của Đại Hạ phủ, mặc dù không bằng Ngô Lam nhưng ở học phủ của riêng phần mình thì cũng tính LÀ nhân vật thiên tài.
Thế mà họ cũng tới đây!
Điều này bèn khiến các vị gia trưởng đều đứng ngồi không yên.
Đây là ở bên ngoài trường thi, sát hạch còn chưa bắt đầu, các gia trưởng còn chưa rời đi, tình huống này không tới phiên người Nam Nguyên lên tiếng nói chuyện.
Sau một khắc, có phụ huynh đứng dậy, lớn tiếng nói: "Nếu có thể thi đậu ở Đại Hạ phủ thì nhất định cứ muốn tới Nam Nguyên làm cái gì? Trong nhà có tiền có thế thì ghê gớm lắm sao? Chúng ta ở Đại Hạ phủ bị buộc không thể không táng gia bại sản mà tới thành nhỏ như Nam Nguyên, hiện tại chẳng lẽ ngay cả chút đường lui cũng không cho?"
"Hạ Hầu gia hại chúng ta còn chưa tính, đám người Đại Hạ phủ các ngươi còn muốn hại chúng ta, má nó, thật sự cho rằng có tiền có thế thì ngon lắm à? Chờ Phủ chủ xuất quan sẽ chặt đầu từng người các ngươi!"
Vị gia trưởng kia đại khái thật sự đã dốc sạch vốn liếng, lúc này hắn ta bi phẫn muốn chết!
Hạ Hầu gia không thể trêu vào, ta còn sợ đám người các ngươi chắc?
"Việc này phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng! Bằng không phải trả lại tiền, phòng ở ta từ bỏ, hộ khẩu cũng không cần, trả tiền, bằng không thì chúng ta không thi!"
"..."
"Trả lại tiền, bằng không thì chúng ta không thi, đây rõ ràng là hại chúng ta!"
"Bằng không thì phải thêm danh ngạch, mấy người bọn hắn không được tính!"
"..."
Tô Vũ có chút ngây ngốc, ta chỉ dẫn dắt một chút thôi mà, sẽ không gây ra việc lớn đó chứ?
Tô Vũ ngây ngốc một thì đám Chu Thiên Kỳ đã choáng váng gấp mười.
Cái này... hình như bọn họ trêu ra phiền toái lớn rồi!
Mấy trăm học viên và hơn mười vị phụ huynh, hiện tại ai cũng lộ ra thái độ muốn giết người mà nhìn bọn hắn, hận không thể ăn thịt của bọn hắn, chuyện này làm sao xử lý?
Sẽ xảy ra chuyện a!
Người của Đại Hạ phủ tới lại tranh chấp nội bộ!
Học viên và phụ huynh ở Nam Nguyên đồng loạt im miệng, bắt đầu xem kịch hay.
Nếu sự thật đúng là như thế thì cũng không liên quan gì tới họ, những người tới từ Đại Hạ phủ mới gọi là thảm, bỏ ra nhiều tiền như vậy, kết quả có khả năng lại bị mấy tên tiểu thiên tài kia chiếm danh ngạch, đó không phải là tốn tiền uổng phí sao?
Người của Nam Nguyên tối thiểu cũng không phải dùng tiền!
Sẽ xảy ra chuyện a!
Người của Đại Hạ phủ tới lại tranh chấp nội bộ!
Học viên và phụ huynh ở Nam Nguyên đồng loạt im miệng, bắt đầu xem kịch hay.
Nếu sự thật đúng là như thế thì cũng không liên quan gì tới họ, những người tới từ Đại Hạ phủ mới gọi là thảm, bỏ ra nhiều tiền như vậy, kết quả có khả năng lại bị mấy tên tiểu thiên tài kia chiếm danh ngạch, đó không phải là tốn tiền uổng phí sao?
Người của Nam Nguyên tối thiểu cũng không phải dùng tiền!