Ăn ké cơm của Trần Hạo xong, Tô Vũ vừa tiêu thực, vừa đi về hướng khu nhà ở của học phủ.
Trước khi sát hạch Văn Minh, hắn muốn đi gặp Liễu Văn Ngạn.
Mấy ngày qua hắn vẫn luôn ở trong nhà bế quan, không thấy mặt ông ấy, giờ đi gặp cũng để thuận tiện trưng cầu ý kiến của lão sư.
...
Khu nhà ở.
Liễu Văn Ngạn dù cho đã là Đằng Không thì ông vẫn rất kín tiếng, ông vẫn ở lại trong khu ký túc xá cũ mà học phủ phân cho.
Tô Vũ gõ cửa, Liễu Văn Ngạn đang đọc sách trên ban công, cũng không có ý định nhúc nhích, mà là dùng ý chí lực khống chế cửa phòng mở ra.
"Buổi sáng kiểm tra không tệ." Liễu Văn Ngạn chờ hắn vào cửa liền khen một câu, lại nói tiếp: "Bất quá đột phá cửu trọng ở hiện trường kỳ thật không quá cần thiết, tham dự sát hạch cửu trọng càng có chút mạo hiểm, một khi thụ thương, buổi chiều sát hạch có khả năng sẽ không thể tham gia."
Liễu Văn Ngạn dạy dỗ: "Phải học được biết lấy hay bỏ, cân nhắc lợi và hại, buổi sáng sát hạch Chiến Tranh học phủ từ đầu tới đuôi kỳ thật đều đang dạy các ngươi biết chọn lựa giữa lấy hay bỏ."
Tô Vũ gật đầu, mở miệng nói: "Lão sư, ta biết, buổi sáng khảo sát cân nhắc giữa lợi và hại, chính ta cũng cân nhắc qua, lấy được hạng nhất có chỗ tốt rất lớn đối với ta, dù cho buổi chiều không có cách nào tham dự kỳ thi của Văn Minh học phủ thì ta vẫn còn có cơ hội thi lại."
"..."
Liễu Văn Ngạn hơi khựng lại, không biết nên nói gì.
Đối với học sinh xuất sắc như Tô Vũ, hiển nhiên sẽ có cơ hội thi một lần nữa, ông cũng suýt quên mất.
Tiểu tử này... Liễu Văn Ngạn không biết nên đánh giá như thế nào, bỗng dưng ông thấy hơi buồn cười, nín nhịn hồi lâu mới thở hắt ra, đoạn hỏi: "Chính mình hiểu rõ thì tốt, không định sát hạch buổi chiều thì tới chỗ ta làm cái gì?"
"Ta muốn hỏi lão sư... Nếu như buổi chiều kiểm tra, vì để có thể đứng thứ nhất thì cần lộ ra hai cái thần văn, ta có cần phải tiết lộ không?"
Liễu Văn Ngạn trầm tư một chút, chậm rãi đáp: "Đơn thuần vì để kiểm tra đứng thứ nhất thì không nhất thiết phải thế. Xem tình huống hiện trường, cùng với suy nghĩ của mình, ngươi còn trẻ, đừng đánh gãy nhuệ khí!"
"Ta có ý ép thúc ngươi một chút nhưng ta cũng đang tự hỏi, ngươi dù sao mới chỉ 18 tuổi, giờ phút này nếu ngươi kiểm tra không đứng thứ nhất, lại bị người ta đè ép một đầu, tinh khí thần của ngươi sẽ chịu đả kích, không gượng dậy nổi cũng không phải là chuyện không thể..."
Liễu Văn Ngạn cười nói: "Chính mình quyết định đi! Thật sự nếu cảm thấy tức tới không nhịn nổi, thấy cần thiết vậy liền đi làm! Lão sư bảo ngươi lưu lại thủ đoạn, không phải bảo ngươi sống biệt khuất..."
"Nếu có người hỏi chuyện về thần văn..." Liễu Văn Ngạn trầm ngâm một hồi mới nói tiếp: "Ngươi liền nói mấy tháng qua ta đã đưa ngươi năm bản ý chí chi văn, ngươi cũng không phải là chỉ nhìn một lần liền học xong."
Tô Vũ nhịn không được hỏi: "Lão sư, bọn họ sẽ tin sao?"
Liễu Văn Ngạn nhíu mày, "Vì sao không tin? Cảm thấy ta không bỏ ra nổi ý chí chi văn à?"
Lão Liễu không vui nói: "Tầm nhìn của họ hạn hẹp, khinh thường người trong thiên hạ! Cảm thấy trên đời này chỉ có Văn Minh học phủ mới có thể tạo ra nhiều ý chí chi văn như vậy? Nếu ta muốn, trong một ngày viết năm bản ý chí chi văn cũng không khó gì!"
Tô Vũ cảm thấy lão sư là đang khoác lác, đáng tiếc hắn không có chứng cứ để phản bác.
Hắn cũng không tiện đòi Liễu Văn Ngạn viết ra luôn năm bản cho hắn xem thử, nếu lão sư đã nói như vậy, hắn liền miễn cưỡng làm thật tốt bổn phận của mình.
Thầy trò hai người hàn huyên vài câu, trước lúc đi Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn mở miệng nói: "Lão sư, mọi người đều nói nội bộ Văn Minh học phủ rất hỗn loạn, cao tầng trong học phủ cũng đều biết, vì sao họ lại không thay đổi chỉnh đốn? Học phủ trồng người dạy học, không phải hẳn là nên để hoàn cảnh thuần khiết một chút sao?"
"Thay đổi?" Liễu Văn Ngạn cười như không cười: "Vì sao phải đổi? Hoàn cảnh như vậy chính là do bọn họ cố ý tạo ra đấy, cũng không phải vốn dĩ là như thế, vài thập niên trước, học phủ rất đơn thuần, cho nên người chết lại càng nhiều, cường giả xuất hiện lại càng ít."
"Tô Vũ, hãy nhớ kỹ bây giờ cũng không phải là thời đại hòa bình, mà là loạn thế!"
"Loạn thế không thể xem thường!" Liễu Văn Ngạn nói khẽ: "Học phủ là lò luyện nhỏ, chư thiên vạn giới mới thật sự là lò nung lớn, ở trong học phủ mà đã không tiếp tục sinh tồn được, càng đừng nói sinh tồn giữa vạn giới. Hoàn cảnh của Văn Minh học phủ mặc dù đối với người mới có chút tàn nhẫn, nhưng cũng là vì ngày sau các ngươi có thể sống càng tốt hơn."
Tô Vũ không biết là có nên khen cách nói này hay không, hắn trải qua quá ít, hiểu biết quá ít, giờ phút này hắn còn không có tư cách bình phán những đạo lý đó.
Tô Vũ gật gật đầu, không nói gì thêm mà là cáo từ Liễu Văn Ngạn rồi quay người rời đi.
...
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Bạch Phong mới từ sở nghiên cứu đi ra, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi vì ngủ không đủ giấc, một đường vừa đi vừa ngáp.
Đi vài bước, Bạch Phong bỗng dừng lại, cất cao giọng: "Lưu Hồng, lại là đồ đần độn nhà ngươi, lần này muốn nói cái gì?"
Cách đó không xa, Lưu Hồng từ sau thân cây đi ra, cười nói: "Chúc mừng, học viên mà ngươi sớm nhận lần này lại đứng đầu sát hạch ở Nam Nguyên Chiến Tranh học phủ."
"Ha, cũng không tệ."
Bạch Phong không để tâm lắm, Lưu Hồng vừa cười vừa nói: "Đúng rồi, lập tức sẽ bắt đầu sát hạch Văn Minh học phủ, em gái của Ngô Kỳ cũng ở bên kia."
Bạch Phong không phản ứng với gã, ở đâu thì cũng mặc kệ, nói với lão tử làm cái gì!
"Bạch Phong, ta đã sắp lên tới Đằng Không thất trọng."
"Khoe khoang với ta làm gì?" Bạch Phong nhíu mày, "Lúc ta thất trọng ngươi còn không biết ở chỗ nào đâu!"
"..."
Lưu Hồng muốn mắng người, ngươi mới Đằng Không thất trọng mấy ngày, hiện tại lại giả trang cái gì!
"Bạch Phong, ta đến Đằng Không thất trọng, tất cả mọi người lại cùng một vạch xuất phát rồi..." Lưu Hồng cười nói: "Tiếp theo học phủ sẽ có hàng loạt rung chuyển biến đổi, kỳ thật ngươi và ta cũng không có thù hận nào không giải được, cùng nhau biến chiến tranh thành tơ lụa thì thế nào?"
"Không thế nào cả!" Bạch Phong xem thường nói: "Ta căn bản chưa từng nghĩ ngươi là kẻ địch của mình, bởi vì... ngươi không xứng!"
"..."
Sắc mặt Lưu Hồng cứng đờ, "Ngươi quyết tâm muốn đối nghịch với ta ư?"
"Ngươi thật không biết xấu hổ!" Bạch Phong nổi nóng: "Ngươi ít dát vàng lên mặt mình đi, ta đã nói rồi, ngươi không xứng!"
"..."
Lưu Hồng tức muốn nổ tung, gã muốn đánh chết tên hỗn đản này, đáng tiếc hiện tại đánh không lại, Lưu Hồng cắn răng, nhẫn nhịn cơn giận nói: "Ta căn bản không hứng thú tranh cái gì với ngươi cả, mặc kệ là danh ngạch hay là bình xét nghiên cứu viên chính thức, kể cả sở nghiên cứu, kỳ thật ta đều không muốn đi tranh!"
Bạch Phong kinh ngạc nhìn gã, ngươi đùa ta à?
Không tranh sao ngươi ngày ngày cứ muốn gây sự với ta làm gì!
Lưu Hồng hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Bạch Phong, ngươi là người thông minh, vậy ta cũng không cần vòng vo! Ta muốn cùng ngươi đấu, đấu chứ không phải phá, thắng nhiều thua ít, thua nhiều thắng ít đều được, nhưng không thể cứ một mực thua!"
"Ta muốn nhìn thấy hy vọng thắng lợi, không, có vài người muốn nhìn thấy ta có hy vọng thắng lợi!"
Lưu Hồng thở dài, "Ta cần thắng ngươi mấy lần, không thể thua mãi được, bằng không... giá trị của ta sẽ không lớn, không đáng để họ hao phí quá lớn tinh lực đi ủng hộ ta!"
Bạch Phong nhíu mày, nửa ngày sau mới đáp: "Loạn lung tùng phèo!"
"Đúng là rất loạn, nhưng ta không có cách nào." Ngữ khí của Lưu Hồng vô cùng âm u, "Bạch Phong, thiên phú của ta không bằng ngươi, ta chỉ có thể từ những phương diện khác cố gắng bù lại tất cả những thứ này."
"Đó là chuyện của ngươi, có quan hệ gì với ta đâu!"
Bạch Phong không muốn để ý tới những việc ngổn ngang này, Lưu Hồng hít sâu một hơi, nói: "Không quan hệ? Không quan hệ mà ngươi cảm thấy ta sẽ nhằm vào ngươi? Vì sao phải nhằm vào ngươi? Vì thắng được ngươi, ta sẽ có thể đạt được càng nhiều ủng hộ sao?"
"Bởi vì ta quá ưu tú!" Bạch Phong trả lời như lẽ đương nhiên: "Ta ưu tú như vậy, ngươi có thể thắng ta, vậy thì ngươi sẽ có giá trị."
"Có một phần nào đó đúng, nhưng không phải chủ yếu, then chốt ở chỗ..." Lưu Hồng nói tới đây, gã bỗng ngừng một chút rồi mới tiếp tục: "Ở sau lưng ngươi có một số việc, một số người, chính ngươi cũng hiểu rõ, không cần giả bộ hồ đồ với ta."
Bạch Phong nhíu mày, "Hôm nay ngươi nói với ta mấy thứ này đến cùng là muốn nói cái gì?"
"Đó là chuyện của ngươi, có quan hệ gì với ta đâu!"
Bạch Phong không muốn để ý tới những việc ngổn ngang này, Lưu Hồng hít sâu một hơi, nói: "Không quan hệ? Không quan hệ mà ngươi cảm thấy ta sẽ nhằm vào ngươi? Vì sao phải nhằm vào ngươi? Vì thắng được ngươi, ta sẽ có thể đạt được càng nhiều ủng hộ sao?"
"Bởi vì ta quá ưu tú!" Bạch Phong trả lời như lẽ đương nhiên: "Ta ưu tú như vậy, ngươi có thể thắng ta, vậy thì ngươi sẽ có giá trị."
"Có một phần nào đó đúng, nhưng không phải chủ yếu, then chốt ở chỗ..." Lưu Hồng nói tới đây, gã bỗng ngừng một chút rồi mới tiếp tục: "Ở sau lưng ngươi có một số việc, một số người, chính ngươi cũng hiểu rõ, không cần giả bộ hồ đồ với ta."
Bạch Phong nhíu mày, "Hôm nay ngươi nói với ta mấy thứ này đến cùng là muốn nói cái gì?"