"Ngươi buông thả bản thân rồi sao?"
Phong Kỳ rầu rĩ nói một câu, từ khi Trần Vĩnh ra khỏi học phủ thì dường như y đã thay đổi rất nhiều.
Trần Vĩnh xem thường, "Đại Hạ Văn Minh học phủ và Đại Hạ phủ đều là lồng giam! Giam giữ rất nhiều người! Cái lồng giam khổng lồ này không nhốt địch nhân, không nhốt người xấu, mà là một đám người tốt bị nghẹn khuất trong đó, bất đắc dĩ, bi phẫn, mong chờ vào Đại Hạ phủ!"
"Cái lồng này giam ta, nhốt sư phụ ta, vây sư bá ta, cầm chân Đại Hạ vương, Hạ phủ chủ, Hạ Hầu gia, cũng giam cả Vạn phủ trưởng."
"Bởi vì Đại Hạ phủ có ngàn tỉ người, còn có vô số người vô tội, còn có tinh thần, nguồn cội, tín ngưỡng của chúng ta tồn tại!"
"50 năm qua, nó giam giữ một đám người, khiến đám người này đè nén, tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, mà biến cố lần lượt xảy ra, cái lồng giam này sắp hỏng rồi!"
Trần Vĩnh cười lạnh một tiếng, "Những người từng bước một đánh vỡ lồng giam này không sớm thì muộn cũng sẽ hối hận! Trần Vĩnh ta chỉ là thành viên nhỏ bé trong đó mà thôi, khi bọn họ thả ra từng con mãnh thú, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận vì những hành động ngày hôm nay!"
Phong Kỳ im lặng.
Một lúc sau, y mở miệng: "Thực lực Vạn phủ trưởng đến đâu rồi?"
"Không biết."
Trần Vĩnh không đề cập tới vụ này, sau đó y nói: "Cần phải đi thôi, Thiên Thăng hải chỉ là điểm đầu tiên, giết tên kia xong sẽ khiến Nhật Nguyệt, thậm chí là vô địch tới điều tra. Đi, Phong Kỳ, lần này ta mang ngươi đi ngắm Nhân cảnh hùng vĩ!"
Phong Kỳ ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, ngươi mang ta đi giết hết Nhân cảnh mới đúng!
Không nói gì thêm nữa, bọn họ cấp tốc chữa thương, qua mấy giờ, Phong Kỳ miễn cưỡng khôi phục một chút, hai người hành tẩu trên mặt biển, Trần Vĩnh lại biến mất.
Trong biển, một Đại Yêu vừa ra tay, Ảnh Tử bao trùm, trong nháy mắt đã diệt sát Đại Yêu này, tất cả không chút gợn sóng.
Không bao lâu, Phong Kỳ và Ảnh Tử đồng thời tan biến.
Lại qua một hồi, một đám người xuất hiện, ánh mắt người đầu lĩnh băng hàn, lúc bấy giờ, đám người vừa đến có chút chật vật.
"Đáng chết!"
Trong đám người, có người chửi nhỏ, "Giáo chủ, còn đuổi theo không? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tướng quân trấn thủ kia là do hai người Trần Vĩnh giết ư?"
Đáng chết!
Thiên Thăng hải Đông Phương hải vực quân đoàn, một vị tướng quân đóng giữ bị ám sát, gã là đại tướng quân Sơn Hải bát trọng, dẫn đến vài vị Nhật Nguyệt cảnh Đông Phương hải vực quân đoàn điều tra bốn phía, đám người bọn họ là mục tiêu không nhỏ, vừa vặn đi theo Trần Vĩnh, trước sau sự tình, suýt chút nữa đã bị vây giết.
Dù trốn thoát, nhưng một vị Sơn Hải vẫn chết.
Lục Dực thần giáo có 2 vị Nhật Nguyệt, 6 vị Sơn Hải.
Trong đó một vị Nhật Nguyệt đi dẫn dụ người Bát đại gia rời đi, còn lại vị Nhật Nguyệt này mang Sơn Hải truy sát Trần Vĩnh và Phong Kỳ, vốn cảm thấy đây là chuyện mười phần chắc chín, kết quả quá xui, đến bây giờ, hai vị Sơn Hải cảnh đã chết!
Còn lại 4 vị Sơn Hải cũng đều bị thương.
Quan trọng là bọn họ đã bại lộ hành tung tại Thiên Thăng hải, vị tướng quân bị giết kia sẽ tính trên đầu bọn họ.
Đánh giết Đại tướng trấn thủ!
Đây là tội lớn, là tội chết!
Trước đó chỉ có Bát đại gia đuổi giết bọn họ, nhưng bọn họ động thủ với người quân đội, sau này có lẽ sẽ dẫn ra cường giả Chiến Thần điện và một vài trú quân vây bắt bọn họ!
Dù thực lực có mạnh hơn, Nhân cảnh có lớn hơn nữa, nhưng hai đại thánh địa Nhân cảnh đồng thời đuổi giết thì bọn họ cũng khó mà chịu nổi.
"Giáo chủ, trốn đi, trốn đến Chư Thiên, bằng không... Chúng ta chắc chắn sẽ chết!"
Có Sơn Hải không muốn tiếp tục đuổi theo, bọn họ sợ chết.
Lần này lại chết một vị Sơn Hải!
Tu luyện tới Sơn Hải quá khó khăn.
Trong một tháng ngắn ngủi đã chết hai vị.
Mấy người còn lại cảm giác nếu cứ tiếp tục như thế, chắc chắn mình sẽ phải chết.
Nhật Nguyệt giáo chủ im lặng, bọn họ có nên đuổi theo không?
Nếu tiếp tục, có thể sẽ chết.
Nhưng... Có thể không đuổi theo ư?
Còn có, Đại tướng kia là do Trần Vĩnh và Phong Kỳ giết chết, hai người Trần Vĩnh có thực lực đáng gờm như vậy à?
Quan trọng hơn là vì sao Trần Vĩnh lại muốn giết đối phương?
Đó là Sơn Hải bát trọng, dù gã muốn giết thì cũng có chút khó khăn, huống chi là hai người Trần Vĩnh.
Phía sau, một vị Sơn Hải buồn bực nói: "Đến cùng là người nào giết? Chúng ta đã bị gánh tội thay rồi, không cách nào bỏ được, hiện tại, chúng ta gánh mạng một vị Đại tướng Sơn Hải bát trọng, như vậy quá nguy hiểm, đắc tội quân đội, còn không phải là địa phương nhỏ hỗn tạp!"
Quân đội có vô số cường giả!
Tiếp tục như vậy, một khi chọc cho cường giả ở tiền tuyến trở về vây sát, người của Bát đại gia cũng không thể so được, cũng không phải đám quân đóng giữ Nhân cảnh có thể so.
Quân đội chiến trường Chư Thiên chinh chiến hơn ba trăm năm, chém giết, đuổi bắt, vây sát đều cực kì chuyên nghiệp, bọn họ sẽ khó mà chạy thoát.
Mấu chốt là bọn họ thật nghẹn khuất.
Người không phải do bọn họ giết!
Nhưng giờ giải thích thì có ai tin?
Không phải là bọn họ, chẳng lẽ là hai người Trần Vĩnh đang bị bọn họ truy sát làm ư?
Nói đùa!
Phong Kỳ là Sơn Hải tam trọng, Trần Vĩnh vừa mới lên Sơn Hải, nói hai người kia giết Sơn Hải bát trọng thì người nào sẽ chịu tin tưởng?
Vớ vẩn!
Nhật Nguyệt giáo chủ không lên tiếng, dừng tại chỗ một hồi, lúc này, trong biển ý chí của gã có một khối ngọc bội thoáng rung động một chút, sau một khắc, biển ý chí của vị Nhật Nguyệt giáo chủ khẽ động đậy, trong ngọc bội truyền đến thanh âm: "Trú quân Đại tướng Lưu Kỳ chết rồi sao?"
"Chết rồi." Giáo chủ đáp lại.
"Ngươi giết?"
"Không phải!"
Trong ngọc bội, thanh âm lại truyền đến: "Trần Vĩnh giết?"
"Phải! Có khả năng là hắn!"
Trầm mặc một hồi, ngọc bội lại rung động, "Giết hắn, không tiếc bất cứ giá nào! Xem hắn chạy đi đâu, ta sẽ cho ngươi danh sách, có thể hắn sẽ đi tới mấy nơi kia, nghĩ biện pháp diệt sát hắn!"
Trong lòng Nhật Nguyệt giáo chủ hơi giật mình, gã vội hỏi: "Đại nhân, Lưu Kỳ kia là người của chúng ta ư?"
"Đúng vậy."
Nhật Nguyệt giáo chủ đã hiểu ra tất cả!
Bọn họ đã bị Trần Vĩnh bắt được cái chuôi!
Gã có chút lo lắng nói: "Đại nhân sẽ chịu ảnh hưởng sao?"
"Không cần lo lắng, Trần Vĩnh không có chứng cứ, Lưu Kỳ cũng không thể liên lụy đến ta, thế nhưng... Không thể để cho Trần Vĩnh tiếp tục nữa, bằng không chuyện này sẽ khiến những người khác quan tâm."
"Thuộc hạ hiểu rõ!"
Giáo chủ đáp lại một câu, rồi nói: "Đại nhân, ta cần một vị am hiểu truy tung giúp đỡ, bằng không hai người Trần Vĩnh rất khó bị đuổi bắt, Nhân cảnh quá lớn, chúng ta lại có nhiều cố kỵ, không thuận tiện như bọn họ."
Truy sát Trần Vĩnh, đôi khi Trần Vĩnh sẽ chạy đến đại thành.
Một khi chạy đến đại thành có cường giả, bọn họ căn bản không dám lộ diện.
Mà Trần Vĩnh quá am hiểu ẩn giấu hành tung, đến bây giờ,bọn họ còn chưa chính diện tiếp xúc với Trần Vĩnh lần nào, chỉ có một lần chính diện tiếp xúc với Phong Kỳ.
"Ta sẽ an bài!"
Một lát sau, ngọc bội không chấn động nữa.
Nhật Nguyệt giáo chủ cũng khôi phục bình tĩnh, nhìn thoáng qua mấy người sau lưng, trầm giọng nói: "Tiếp tục! Đến lúc này rồi mà không giết Trần Vĩnh thì chúng ta cũng chẳng thể thoát thân. Dù đi ra Chư Thiên chiến trường thì Lục Dực Thần tộc cũng sẽ không thu lưu chúng ta, một đám rác rưởi, ai cần chúng ta chứ?"
"Cùng lắm thì đi làm thổ phỉ!"
Có người bất mãn nói: "Chiến trường Chư Thiên cũng có không ít thổ phỉ, các tộc đều có, nếu lăn lộn ngoài đời không nổi, vậy qua bên kia đi, ít nhất còn tốt hơn ở lại Nhân cảnh tiếp tục bị đuổi giết!"
"Giết Trần Vĩnh rồi tính, bằng không sẽ không có vốn liếng gì, vạn tộc đã ra giá, Tô Vũ, Hồng Đàm, Trần Vĩnh, Liễu Văn Ngạn, Bạch Phong, năm người, giết một người cũng đủ cho chúng ta ăn no rồi!"
"Vậy còn không bằng giết Bạch Phong..."
"Ngu xuẩn, Bạch Phong đang ở ngoài tiền tuyến, ở trong Tiên Phong doanh, ngươi đi giết ư? Tiên Phong doanh có Đại Tần vương tự mình đốc chiến, ngươi dám ra đó giết hắn à?"
Vài vị Sơn Hải không nói gì.
Không dám!
Tính ra đúng là Trần Vĩnh dễ giết nhất.
Nhưng bọn họ không muốn đuổi theo y, quá nguy hiểm.
"Đi, bọn họ không trốn khỏi đâu, nếu bọn họ giết Lưu Kỳ, chắc chắn là đã trọng thương, ta cảm nhận được hương vị của máu, không thể phí công sức được, không có gì cả, dù hiện giờ đi chiến trường Chư Thiên bắt đầu từ còn số 0 thì chúng ta cũng sẽ khó sống."
Dù không tình nguyện nhưng không có giáo chủ dẫn đường, bọn họ căn bản không thể lén đến chiến trường Chư Thiên, không có giáo chủ, bọn họ cũng không thể thoát khỏi Nhật Nguyệt Nhân cảnh truy sát.
Rơi vào đường cùng, mấy người chỉ đành phải tiếp tục đi theo.
Tính ra đúng là Trần Vĩnh dễ giết nhất.
Nhưng bọn họ không muốn đuổi theo y, quá nguy hiểm.
"Đi, bọn họ không trốn khỏi đâu, nếu bọn họ giết Lưu Kỳ, chắc chắn là đã trọng thương, ta cảm nhận được hương vị của máu, không thể phí công sức được, không có gì cả, dù hiện giờ đi chiến trường Chư Thiên bắt đầu từ còn số 0 thì chúng ta cũng sẽ khó sống."
Dù không tình nguyện nhưng không có giáo chủ dẫn đường, bọn họ căn bản không thể lén đến chiến trường Chư Thiên, không có giáo chủ, bọn họ cũng không thể thoát khỏi Nhật Nguyệt Nhân cảnh truy sát.
Rơi vào đường cùng, mấy người chỉ đành phải tiếp tục đi theo.