Cùng lúc ấy.
Tô Vũ cũng đang không ngừng đọc qua bản thảo và tư liệu trong phòng.
"Bạch Thiên Hạo có lẽ đã mở ra khoảng 270 nguyên khiếu!"
Tô Vũ thấy được một phần sơ đồ nguyên khiếu cầu, hắn khai khiếu nhiều, nguyên khiếu cầu này tương đối đơn điệu, thoạt nhìn thì chỉ đi theo chút điểm nhỏ. Tô Vũ so sánh một thoáng, rất nhanh bèn phát hiện sự khác biệt, đây là nguyên khiếu cầu.
Chẳng những là nguyên khiếu cầu, trong đó còn có một điểm tương đối then chốt, khiếu huyệt trong nguyên khiếu cầu này thế mà mở ra được một khiếu huyệt đặc thù.
Mi tâm huyệt!
Khiếu huyệt này cực kỳ đặc thù, Tô Vũ cũng thông qua Thủy Ma tộc công pháp mới có thể mở ra, hắn đã tự thử nghiệm, rất khó khai mở.
Hắn không nghĩ tới Bạch Thiên Hạo thế mà lại có khả năng mở ra.
"Nếu là như vậy thì chắc hẳn ông ấy đã mở ra một chút khiếu huyệt đặc thù, từ đó phát hiện ra..."
Bất quá Tô Vũ khai khiếu nhiều hơn nhưng lại không phát hiện ra gì.
Có thể là còn tồn tại một vài điểm mấu chốt mà hắn không biết.
Tô Vũ tiếp tục xem sách, đang nhìn thì Bạch Tuấn Sinh bỗng nhiên vào cửa, trong tay cầm theo một quyển sách rồi nói: "Ta quên mất, mấy ngày trước ta có cầm một bản sổ tay của lão tổ đi, ngươi xem coi ngươi có cần hay không."
Tô Vũ khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua rồi tiếp nhận, Bạch Tuấn Sinh mỉm cười nói: "Vậy ngươi tiếp tục đi, ta đi trước đây!"
Nói xong, hắn lập tức ra ngoài.
Tô Vũ cũng không giữ người lại, thuận tay lật xem một lượt.
Nhìn một hồi, hắn hơi ngẩn ra.
Khiếu huyệt phá toái?
Hắn thấy được một dòng chữ như có ai đó chú giải, vội đảo mắt nhìn sang.
Lần này, Tô Vũ xem phá lệ cẩn thận, hắn khẽ nhíu mày, vô số suy nghĩ nảy lên trong đầu. Đây là ghi chép của Bạch Thiên Hạo lúc còn trẻ, sau này ông bị thương nặng dẫn đến khiếu huyệt phá toái không ít.
Khiếu huyệt hỗn tạp, dẫn đến việc ông đã từng hao phí bảy tám năm chỉ để chữa thương, rất nhiều cường giả sau đó đều tiến nhập Sơn Hải Nhật Nguyệt mà ông vẫn là Lăng Vân, chính là do lần thụ thương này.
Thương thế khôi phục không bao lâu, về sau ông liền bạo phát lần chiến đấu được ghi vào sử sách kia, Lăng Vân giết Sơn Hải.
"Khiếu huyệt phá toái... Khôi phục..."
Trong đầu Tô Vũ từng suy nghĩ bay lên, hắn nghĩ tới ngày đó khi ở Đại Hạ phủ, hắn đã từng trò chuyện với mấy người Hồ Thu Sinh.
Khiếu huyệt của con người ban đầu có thể là một tổng thể hoàn chỉnh.
Sau này lại phá toái.
Cho nên nhân loại mạnh lên, từ yếu đến mạnh chính là quá trình từ khai khiếu cho đến hợp khiếu.
Cuối cùng, đến Nhật Nguyệt, trăm khiếu triệt để quy nhất, hóa thành Nhật Nguyệt thần khiếu.
Nhật Nguyệt cảnh chỉ có một khiếu.
Đây là một quá trình chữa trị!
Mà Nguyên Thần khiếu có khả năng chính là điểm trung tâm ấy.
"Khiếu huyệt phá toái..."
Tô Vũ tiếp tục lật xem, phía trên có một ít chú giải, dường như là do hậu nhân của Bạch gia ghi chú.
Nghĩ đến đây, hắn hơi sững người, Bạch gia có người từng thử qua?
Phá toái khiếu huyệt của mình, mong muốn lại đi con đường của Bạch Thiên Hạo, kết quả, ở thời khắc phá toái mới mơ hồ phát hiện ra một ít vấn đề, chỉ là khiếu huyệt đã phá, khó mà khôi phục, trở thành tàn phế!
"Thật là quá quyết đoán, phá toái khiếu huyệt của chính mình... Này không phải là kẻ ngu sao?"
Tô Vũ thầm nhủ một tiếng, chú giải này là do ai viết?
Đồ đần chắc!
Tùy tiện phá toái khiếu huyệt của mình lại còn phá rất nhiều, đây không phải là muốn chết à?
Kẻ viết chú giải đại khái cũng đã tự giết chết chính mình rồi đi.
Làm nghiên cứu mà lại tự giết chết chính mình, quả nhiên, Chiến giả đúng là không được, không hợp với việc này. Dưới tình huống không nắm chắc lại dám tùy tiện làm loạn, nếu mà không chết thì đúng là quá có vô lý với nghiên cứu viên chân chính.
"Đương nhiên phải dùng mô hình thử trước một chút, về sau tìm người khác tới thử, sau đó mới tự mình đi thử... Nếu không thì bản thân có mấy cái mạng?"
Tô Vũ lắc đầu, gia hỏa viết chú giải đúng là đồ ngu.
Bạch gia còn có dạng tiền bối thế này sao? Haizz, xem ra sư phụ của mình vẫn tính là thông minh... Thôi được rồi, Bạch Phong cũng có thói quen lấy chính mình làm vật thí nghiệm, anh đã tự lấy mình làm thí nghiệm thần văn chiến kỹ chia tách pháp đó thôi.
Đây đại khái là gen của Bạch gia a!
Kết quả rõ ràng, một lần bùng nổ thiếu chút đã tự hại bản thân, đây cũng là truyền thống của Bạch gia, không biết lão sư mình đã xem quyển sách này hay chưa, có biết rằng một vị trưởng bối của anh cũng tự hại thảm bản thân như thế hay không?
"Khiếu huyệt phá toái, gầy dựng lại, sau đó mượn cơ hội dẫn dắt ra Nguyên Thần khiếu?"
Tô Vũ cảm thấy có lẽ hắn đã nắm giữ một điểm mấu chốt nào đó, thế nhưng cách làm này quá hung hiểm, hắn sẽ không tự mình nếm thử, thử tức là muốn chết.
"Chưa hẳn cần phải phá toái, phá toái có thể là vì làm suy yếu lực đẩy khiếu huyệt, hoặc là tiến hành sắp xếp để Nguyên Thần khiếu dần hiện... Đó là bởi vì đối phương mở ra khiếu huyệt không đủ nhiều, nhưng ta thì đủ nhiều rồi!"
"Nói như vậy, hẳn là cần phải để 360 nguyên khiếu gây dựng lại, sắp xếp một lần nữa mới có thể phát hiện ra một số bí mật?"
"..."
Tô Vũ trong bất tri bất giác đã đốt lên văn minh chi hỏa, tập trung suy ngẫm.
Mà giờ khắc này, ở Bạch gia, mấy người Bạch Triển Nghĩa dồn dập nhìn về hướng thư khố, đây là tình huống gì?
Họ bất chợt có cảm giác sảng khoái tinh thần, đầu óc thư thái.
Dĩ vãng có vài chuyện không nghĩ ra thì lúc này lại nghĩ ra, bỗng nhiên như thể đã bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra chuyện cũng chỉ là như thế.
Bạch Tuấn Sinh đang cùng Bạch Diệp đấu võ mồm bỗng nhiên lẩm bẩm: "Kỳ quái, tại sao ta cảm giác ta có thể chế tạo Hoàng giai sơ đẳng đỉnh phong văn binh, chế tạo... Ta dùng hỏa có hơi chênh lệch chút ít!"
Hắn nói thầm một hồi, lắc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy bản thân dường như đã trở nên thông minh hơn.
...
Mà giờ khắc này Tô Vũ cũng nghĩ đến rất nhiều thứ.
Nguyên Thần khiếu... Thần khiếu... Nguyên khiếu.
Âm Dương hai mặt!
Thứ Bạch Thiên Hạo phát hiện có lẽ không phải là Nguyên Thần khiếu, mà là dương khiếu, nguyên khiếu làm dương, thần khiếu làm âm, có lẽ đều có một cái đối ứng, đối xứng, sát nhập với nhau, đó mới thật sự là Nguyên Thần khiếu!
Đối xứng!
Đây là điều Ngô Lam trước đó nói cho hắn biết, bởi vậy Tô Vũ mở ra 360 khiếu, Nguyên Thần khiếu có phải là sẽ hai khiếu huyệt, một âm một dương, tương phản hai mặt?
"Vậy thì Thần khiếu có khả năng cũng có 360 cái..."
Từng suy nghĩ lóe lên, giờ khắc này, Tô Vũ cảm giác mình đã nghĩ thông suốt rất nhiều việc.
Lại nhìn quyển sách trong tay, hắn khẽ cười, thứ này... Đại khái không phải là thứ mà những người khác có thể thấy a?
Bất quá những người khác dù cho có thấy được thì cũng chưa hẳn đã là chuyện tốt, nếu ai đi thử nghiệm, không biết sẽ chết bao nhiêu người. Năm đó Bạch Thiên Hạo có lẽ thật sự có cơ duyên xảo hợp mới khiến ông phát hiện ra dương khiếu mà Tô Vũ định nghĩa.
Những người khác nếu lại muốn đi theo con đường của ông thì chỉ có thể dùng mạng để bù lấp.
Quyển sách này của Bạch gia chưa hẳn đã lưu truyền ra bên ngoài.
Lúc này, Tô Vũ đã có chút đầu mối, thế nhưng hắn còn cần thí nghiệm.
Những con rối hình người mà Triệu Thiên Binh tặng có thể dùng được rồi.
"Bạch gia..."
Tô Vũ thầm nhủ một tiếng, nhưng không nói thêm cái gì, hắn nhét quyển sách này vào nhẫn trữ vật, hắn phải mang về, không biết là do Bạch Triển Nghĩa đưa cho mình hay là do vị lão gia tử đang bế quan kia.
Được rồi, không quan tâm những chuyện đó nữa, đã cho thì hắn nhận thôi.
Về phần có phải hắn lý giải nhầm hay không thì hắn không quan tâm.
Những con rối hình người mà Triệu Thiên Binh tặng có thể dùng được rồi.
"Bạch gia..."
Tô Vũ thầm nhủ một tiếng, nhưng không nói thêm cái gì, hắn nhét quyển sách này vào nhẫn trữ vật, hắn phải mang về, không biết là do Bạch Triển Nghĩa đưa cho mình hay là do vị lão gia tử đang bế quan kia.
Được rồi, không quan tâm những chuyện đó nữa, đã cho thì hắn nhận thôi.
Về phần có phải hắn lý giải nhầm hay không thì hắn không quan tâm.