Đại Minh phủ.
Văn Minh học phủ.
Trà lâu Thính Đào các.
Khi Chu Thiên Đạo rời đi, mấy người Tô Vũ cũng đã xem xong vở kịch, thế nhưng cả đám đều có dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn.
Rất nhiều người!
Lúc này, trước mắt mọi người hiện ra chính là hình ảnh Chu Thiên Đạo đang ngồi xe trở về, Hồ Hiển Thánh vung tay lên đóng lại hình ảnh, đoạn bảo: "Xem xong rồi, chờ Phủ chủ trở về đi, thứ này tiêu hao không ít năng lượng, trên đường cũng chẳng có gì thú vị, lãng phí."
Tô Vũ khẽ gật đầu, tiếc nuối nói: "Vì sao thấy không rõ dáng vẻ vô địch vậy?"
"Hình chiếu là bắt năng lượng, chiếu rọi, truyền trở về, vô địch thì không có cách nào bắt được." Hồ Hiển Thánh giải thích một câu. "Ngươi hãy biết thỏa mãn đi, hai vị Vô địch hẳn là đã phát hiện chúng ta nhìn trộm, chỉ là không để ý đến chúng ta mà thôi, bằng không thì cái gì cũng sẽ không nhìn thấy!"
Một bên, Ngưu Bách Đạo cũng hùa theo: "Phát hiện thì khẳng định đã phát hiện! Chẳng qua không để ý tới chúng ta. Phủ chủ lần này vẫn coi như toàn thắng, hai vị vô địch cũng có chút ý tứ lập lại trật tự... Bất quá thái độ còn chưa đủ rõ ràng."
Ông nói như vậy, Tô Vũ cũng không quá để ý, cười nói: "Còn tốt, những gì Phủ chủ nói cơ hồ đều được đáp ứng, ta cũng xem như đã nhìn ra, ngoại trừ khi nhằm vào vị vô địch kia thì mập mờ, sự tình khác cũng còn được."
Có vô địch ra tay, Đại Hán vương lại nói lần sau nhất định sẽ tra rõ!
Lần sau... chứ không phải lần này.
Đây đại khái là điều duy nhất trong số các điều kiện của Chu Thiên Đạo mà không được hứa hẹn hoàn thành.
Liên tục ra tay mấy lần, Đại Hán vương bọn họ vẫn không cách nào quyết định, mà là muốn lưu đến lần sau.
Ngưu Bách Đạo khẽ gật đầu, "Kỳ thật cũng là lẽ thường, Đại Hán vương chẳng qua là Đại Hán vương, ông ấy không đại biểu được cho hết thảy những người khác, cũng không thể cho ngươi bất luận hứa hẹn gì. Dù ông ấy không vừa lòng, trừ phi có thể thuyết phục đại bộ phận vô địch, bằng không, ông ấy cũng không có cách nào ra quyết định."
Dứt lời ông lại nói: "Tối thiểu theo đại nghĩa mà nói, hiện tại là phương hướng phát triển tốt, lời Đại Hán vương nói trước đó ngươi đã nghe được, ông ấy đã coi đó thành khối u ác tính chứ không còn là lập lờ nước đôi thù riêng tư oán. Đây là định tính của Đại Hán vương, lúc này ông ấy chấp chưởng Cầu Tác cảnh, nói như thế thì cũng có thể đại biểu cho chủ trương của Cầu Tác cảnh."
Ông nhìn về phía Tô Vũ, đoạn nói: "Đây thật ra là hướng tốt, ngươi phải biết, trước lúc này... Dù cho người ta suy đoán có tên phản bội tồn tại nhưng đều im lặng, một phần là do không dễ nhận định sự tồn tại của đối phương rốt cuộc là cái gì! Phản đồ? Kẻ địch? Hay thù riêng?"
Tô Vũ khẽ gật đầu, "Ý của ngài là hiện tại tên kia xem như đã bị chứng nhận trở thành khối u ác tính rồi?"
"Đúng!"
Ngưu Bách Đạo cười lớn: "Chính là đại ý này! Vốn dù tên kia bị phát hiện thì có lẽ có người sẽ ba phải, sẽ mặc kệ, thế nhưng hiện tại khi đối phương bị định nghĩa thành khối u ác tính, nếu gã bị phát hiện, bị tìm ra chứng cứ thì Đại Hán vương sẽ ra tay, một số người thuộc phe trung lập cũng sẽ có khuynh hướng thanh lý khối u ác tính... Đây xem như áp chế trên mặt ý nghĩa!"
Tô Vũ mỉm cười, "Ta đã hiểu! Ý của Phủ trưởng ta hiểu, trước đó đối phương là vô địch, mà thứ gã nhằm vào không phải vô địch của chúng ta, ở trong mắt vô địch thì giá trị của chúng ta không bằng đối phương! Nhưng mà hiện tại, các vị như Đại Hán vương đã nghiêng cán cân, đây đích thật là chuyện tốt."
Ngưu Bách Đạo hài lòng, "Ngươi hiểu rõ thì tốt, giải quyết một vị vô địch không phải là chuyện một sớm một chiều, lần này kỳ thật xem như chúng ta đã thành công lớn, bằng không, dẫu cho ngươi thật sự tìm được chứng cứ, nhưng muốn đối phó với một vị vô địch thì khả năng đối phương có bằng hữu sẽ ra mặt, sẽ lộ diện, sẽ thiên vị. Giờ làm cho đối phương bị đẩy lên mặt đối lập với nhân tộc, bị mọi người coi là khối u ác tính, là phản đồ, đó chính là thắng lợi lớn!"
Tô Vũ hiểu rõ, gật đầu, điểm này thì trước đó Ngưu Bách Đạo cũng đã từng phân tích rồi.
Dùng đại thế để ép người, cuối cùng, làm cho kẻ phản đối mình trở thành kẻ địch trong mắt đại chúng!
Rõ ràng, hiện tại hắn đã thành công được bước thứ nhất.
Ở Đại Minh phủ bên này, Chu Thiên Đạo ra mặt, cộng thêm Tô Vũ đã đưa ra rất nhiều bộ công pháp, khiến Đại Hán vương xuất hiện một chút nghiêng lệch, cho nên mới có lời nói mào đầu kia.
Tô Vũ cũng không cầu đám vô địch kia làm gì, thế nhưng nếu có một ngày thật sự tìm ra thân phận của đối phương rồi muốn giết đối phương thì mong là những vị vô địch đó sẽ không ra quấy nhiễu, đây mới là điều then chốt.
Đương nhiên, chuyện giết vô địch thì hắn làm không nổi.
Nhưng ở Hạ gia, Đại Hạ vương đã từng nhận lời ra tay.
Chu gia bên này thì để xem ý Đại Minh Vương thế nào.
Nếu hai vị vô địch đều ra tay, trừ phi đối phương là người có cấp bậc Đại Chu vương, bằng không, hai vị đứng thứ hai của Song Thánh phủ hợp lại, các vô địch khác không có cách nào sủi lên bọt nước gì!
Không suy nghĩ những chuyện này nữa, tâm tình Tô Vũ không tệ, Chu Thiên Đạo quả nhiên là hung hăng càn quấy... Miệng lưỡi trơn tru dựa vào lí lẽ biện luận.
Hắn không thấy tình huống chỗ Chu Quảng Thâm, thế nhưng vậy là đủ rồi.
Tình hình trên đại điện hắn đều thấy được.
Đã đủ vượt qua dự liệu của hắn!
Tô Vũ vui vẻ, cũng nhiều thêm mấy phần chờ mong, hỏi: "Phủ trưởng, Bát đại gia sẽ ra tay giải quyết Lục Dực thần giáo sao?"
"Nếu đã đáp ứng, vậy dĩ nhiên sẽ ra tay!"
Ngưu Bách Đạo đáp: "Một tháng thì chưa hẳn được nhưng trong vòng ba tháng chắc chắn có kết quả! Dĩ nhiên, nếu đối phương muốn bỏ chạy, hoặc là ẩn núp thì Bát đại gia cũng chưa chắc có thể bắt được, việc này thì cũng không có cách nào, một vị Nhật Nguyệt muốn ẩn núp, Nhân cảnh quá lớn, ngươi rất khó tìm ra đối phương."
Tô Vũ bất đắc dĩ, sư bá của hắn đã mất tích!
Gần đây ngay cả hắn cũng liên lạc không được!
Được rồi, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Hầu thự trưởng và mọi người.
Trong lòng Tô Vũ thầm tính toán một thoáng, trước mắt xem ra hết thảy mọi chuyện vẫn còn tốt.
Giết một nhóm Nhật Nguyệt Sơn Hải, Vạn Tộc giáo đại khái cũng bắt đầu ngủ đông co rút lại, không còn dám đến gây chuyện nữa.
Về phần đơn thần văn nhất hệ... Tô Vũ mơ hồ cũng cảm nhận được có thể là Bát đại gia đang ủng hộ họ, hoặc là có mấy nhà đang ủng hộ, lần này bị Chu Thiên Đạo náo loạn thế kia, nhiều ít gì cũng phải thu liễm rất nhiều.
Áp lực trong nội bộ Nhân cảnh tối thiểu là giai đoạn hiện nay sẽ tiêu tán hơn phân nửa.
Bên ngoài... chỉ cần hắn không tới Chư Thiên chiến trường thì hẳn là vẫn được.
Hắn lại nghĩ tới lời Đại Hán vương nói ban nãy, tò mò hỏi: "Phủ trưởng, di tích của vô địch có thể làm cho người ta vô thanh vô tức chứng đạo vô địch sao?"
"Đúng."
Tô Vũ như có điều suy nghĩ, mở miệng hỏi tiếp: "Vậy sau khi chứng đạo, di tích này liền phế đi ư?"
"Không sai biệt lắm."
Ngưu Bách Đạo cười đáp: "Chứng đạo sẽ hấp thu hàng loạt năng lượng, dưới tình huống bình thường, di tích vô địch cũng không gánh nổi, cuối cùng sẽ nổ bạo, dù cho không triệt để bạo chết thì một ít quy tắc đại trận cũng sẽ bị phá hư, không cách nào lại để cho người khác chứng đạo được tiếp."
Tô Vũ hiểu rõ, "Cho nên Đại Hán vương nói vạn tộc sẽ để mắt tới ta, bảo ta bớt tiếp xúc với Hạ phủ chủ, là vì lo lắng ta đem di tích này giao cho Hạ phủ chủ, để cho ngài ấy âm thầm chứng đạo sao?"
"Ừ."
Mấy người đều nhìn hắn, mang theo một chút dị dạng, ngươi thật sự có di tích hả?
Di tích ở đâu?
Đương nhiên, chuyện Tô Vũ có di tích hiện tại hầu như đã thành điều ai ai cũng công nhận, nếu như không có thì dù Tô Vũ là thiên tài đi nữa, cũng khó có thể nhanh như vậy đẩy ra nhiều công pháp mạnh mẽ.
Tô Vũ không lên tiếng.
Ta có cái rắm ấy!
Mấy người đều nhìn hắn, mang theo một chút dị dạng, ngươi thật sự có di tích hả?
Di tích ở đâu?
Đương nhiên, chuyện Tô Vũ có di tích hiện tại hầu như đã thành điều ai ai cũng công nhận, nếu như không có thì dù Tô Vũ là thiên tài đi nữa, cũng khó có thể nhanh như vậy đẩy ra nhiều công pháp mạnh mẽ.
Tô Vũ không lên tiếng.
Ta có cái rắm ấy!